Nghiên Giai Tuệ dừng chơi và nhìn Du Nhưỡng Nhưỡng với Vương Minh Viễn bằng cặp mắt nghi hoặc.
Không chỉ cô mà các bạn khác cũng như vậy.
Chỉ có Thiệu Vỹ Khang là nhếch môi cười.
Hay quá! Cậu đoán đúng hết luôn này.
Du Nhưỡng Nhưỡng phấn khích chạy tới đập tay với Minh Viễn.
' Tất nhiên! Anh đây là thiên tài đấy nhé."_ Minh Viễn liền tự tin ngẫn cao đầu.
" Mà sao... mọi người nhìn chúng ta dữ vậy? "_ Nhưỡng Nhưỡng nói nhỏ khi cô quay sang đã thấy mọi người chăm chú nhìn mình và Minh Viễn.
" Hả? Chắc là ngưỡng mộ vì tôi chơi giỏi quá đấy."_ Minh Viễn
" Hai cậu... tại sao lại hiểu nhau vậy hả? "_ Giai Tuệ híp mắt nhìn hai người.
' Thì tớ diễn tả tốt mà... "_ Nhưỡng Nhưỡng cũng ngơ ngác không hiểu gì.
'Cậu chỉ nói một câu, Minh Viễn liền đoán ra. Cái gì mà tôi ghét, cậu thích...? Giai Tuệ nhếch môi.
"Ơ..."
Hiểu rồi! Hiểu rồi!
'Đừng có mà nghĩ bậy bạ, qua kia chơi đi. Trò bên kia nhìn có vẻ vui quá kìa. "_ Nhưỡng Nhưỡng nói rồi bỏ đi một mạch.
Nghiên Giai Tuệ hướng mắt nhìn Minh Viễn.
" Đúng, đúng đó. Qua kia chơi đi. "_ Minh Viễn cũng bỏ đi luôn.
" Tớ nghĩ là nên để hai đứa nó tách riêng ra đi. "_ Giai Tuệ nói nhỏ với Vỹ Khang.
' Thằng nhóc ấy ngốc lắm... "
Phải mất rất lâu thì Vương Minh Viễn mới nhận ra tình cảm của mình.
'Ngốc như cậu vậy đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-yeu-toi-/3731001/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.