Thế là Du Nhưỡng Nhưỡng đã đóng cửa sớm cùng anh đi ăn khuya.
Du Nhưỡng Nhưỡng không muốn ăn nên chỉ uống nước rồi nhìn anh một cách nhàm chán.
Vương Minh Viễn ăn như hổ đói vậy.
Có lẽ khi ăn no thì anh ấy sẽ quên đi chuyện buồn trong lòng?
" Có chuyện gì thì nói đi.
Đây là lần thứ hai mà cô hỏi câu này rồi.
" Có chuyện gì đâu. "_ Minh Viễn
Du Nhưỡng Nhưỡng không thèm nghe nữa, cô lấy điện thoại ra bấm.
Cũng đúng thôi, người đàn ông quan trọng nhất vẫn là sĩ diện thì làm sao dễ dàng kể ra câu chuyện của mình kia chứ?
Nhưng Du Nhưỡng Nhưỡng cũng đoán ra được việc này có thể liên quan đến gia đình của anh.
" Vậy tối nay có về nhà không? "
Nghe đến đây thì Vương Minh Viễn hơi khựng lại.
Không, tôi đi chơi.
Cậu có thể ngủ lại nhà tôi, dù gì thì cũng không có ai ở nhà. "
Ba mẹ của Du Nhưỡng Nhưỡng rất bận, thời gian ở nhà đủ bốn người là vô cùng hiếm hoi. Anh trai thì đang du học ở Ý rồi nên ở nhà hầu như chẳng có ai.
Không sợ tôi làm gì cậu à? "_ Minh Viễn nhếch môi hỏi.
' Nếu cậu muốn tôi bẻ gãy cổ cậu. "_ Nhưỡng Nhưỡng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Đâu phải tự nhiên mà người ta sợ cô kia chứ? Không chỉ vì gia thế mà vì cô còn từng đạt giải quán quân Taekwondo đấy.
Cứ xem như là chưa nói gì đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-yeu-toi-/3718513/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.