Chương trước
Chương sau
Thiệu Vỹ Khang bước ra khỏi khu bắn súng liền nhìn thấy Nghiên Giai Tuệ đang ngồi xuống ghế sofa bên ngoài sảnh lớn, cô đang nhìn vào hai bàn tay đang run rẩy của mình.

Xung quanh rất đông người, dòng người tấp nập qua lại nhưng cô lại cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu như vậy. Cảm giác sợ hãi bóp lấy trái tim của cô, những hình ảnh ở kiếp trước xâm chiếm lấy tâm trí của cô.

Hình ảnh Tạ Bất Dật ôm, hôn Nguyệt Hạ Lan.

Hình ảnh Nguyệt Hạ Lan nhẫn tâm đâm chết cô trong đêm mưa.

Hình ảnh Nguyệt Hạ Lan tự mình thú nhận nhưng không hề hối hận trước mộ phần của cô.

||

Hình ảnh Thiệu Vỹ Khang không ngừng bắn vào người của Nguyệt Hạ Lan.

Hình ảnh Nguyệt Hạ Lan chết không nhắm mắt.

Hình ảnh điên loạn của Tạ Bất Dật khi công ty phá sản.

Hình ảnh Thiệu Vỹ Khang vật vã trước bệnh tật.

Hình ảnh Thiệu Vỹ Khang nôn ra rất nhiều máu.

Nghiên Giai Tuệ cảm thấy thế giới như đang xoay quanh trước mặt mình vậy.

Khi tận mắt chứng kiến cô không thấy sợ hãi.

Nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại sợ đến như vậy.

Bàn tay run rẫy của cô...

Được bàn tay to lớn của Thiệu Vỹ Khang nắm lấy.

Nghiên Giai Tuệ nâng mắt nhìn anh, anh lại từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Đừng nghĩ nhiều, đều qua rồi. '

Bàn tay anh ấm áp, bao trùm lấy bàn tay lạnh lẽo, run rẫy của cô. Nghiên Giai Tuệ không ngốc, chỉ với một câu nói này của anh thì cô đủ hiểu ra là Thiệu Vỹ Khang cũng quay về quá khứ giống cô.



" Thiệu Vỹ Khang, tớ rất sợ! "

" Tớ không hiểu được..."

Nhưng tớ rất sợ, mọi chuyện sẽ một lần nữa lặp lại. "

Không ai có thể dám chắc được tương lai.

Không ai có thể thay đổi quá khứ.

Được ưu ái hơn thì sao?

Được quay về quá khứ thì sao?

Lỡ như mọi chuyện vẫn cứ thế mà diễn ra thì sao?

Thiệu Vỹ Khang nhìn cô, trong lời nói ấy anh có thể cảm nhận được sự run rẫy của cô, anh chầm chậm lên tiếng. Giọng nói trầm thấp vang lên như một cỗ cảm xúc ấm áp rót vào trong tim cô.

" Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng tương lai chắc chắn sẽ được làm mới.

' Tương lai chính là con đường mà chúng ta đang và sẽ đi, chứ không phải là của trước kia."

" Dù có chuyện gì xảy ra, cứ tin tưởng ở tớ. Tớ chắc chắn sẽ không để ai có thể làm hại cậu. "

Đúng vậy, dù có đánh đổi bằng mạng sống của chính mình thì Thiệu Vỹ Khang cũng sẽ không để cô gặp phải nguy hiểm nữa.

Đợi mất một lúc sau thì Giai Tuệ mới bình tĩnh lại, Vỹ Khang luôn nắm lấy tay cô, xoa dịu đi nổi sợ của cô.

" Hơn 7 giờ tối rồi, chúng ta đi xem phim đi. "_ Minh Viễn

" Hôm nay bà chị này sẽ bao vé xem phim nha. " Anh chỉ tay về phía Nhưỡng Nhưỡng.

Kết quả bắn súng của cả hai là Nhưỡng Nhưỡng thua Minh Viễn 4 điểm. Dù cô bắn rất tốt nhưng đến khi những tấm bia cứ di chuyển thì cô lại không nhanh tay bằng anh.

Cái gì mà không biết dùng súng, cái gì mà không biết cách bắn kia chứ? Rõ là giả dối mà.



Du Nhưỡng Nhưỡng không thèm chấp nhất với anh mà nắm tay Nghiên Giai Tuệ đi lên tầng.

" Bà cô đó hình như lại giận tớ rồi. "_ Minh Viễn chu mỏ nói nhỏ với Vỹ Khang.

Thiệu Vỹ Khang nhếch môi không thèm trả lời anh.

Trong rạp chiếu phim, hai cô gái của chúng ta thì ngồi giữa, hai người đàn ông thì ngồi hai bên. Bộ phim kinh dị Thái Lan này cũng ổn nhưng có vẻ không nặng đô với hai cô gái này thì phải.

Có ai đời, con gái mà xem phim kinh dị mặt tỉnh bơ như xem phim tình cảm lãng mạn không?

Nhưng Vương Minh Viễn thấy bộ phim này cũng nặng mà, anh là một người không sợ ma, không sợ xem mấy cảnh kinh dị nhưng cũng phải nhăn mặt với mấy cảnh chặt xác, xác chết thối rửa kia.

Không sợ à? "_ Vỹ Khang cúi đầu nhỏ giọng hỏi cô.

'Thấy cũng hay, không đến nổi nào. " Giai Tuệ nhìn anh.

Đã được tự trải nghiệm làm ma, đã được nói chuyện và nhìn thấy ma đi quanh quanh nghĩa địa đến quen mắt thì mấy thứ được dựng sẳn thế này có gì đáng sợ kia chứ?

Thiệu Vỹ Khang giật giật khóe môi.

"Cậu sợ à? "_ Giai Tuệ lại quay sang nhìn anh.

Vì ở trong rạp chiếu phim, để tránh làm phiền đến người khác thì khi nói chuyện hai người phải ghé sát vào nhau. Gần đến mức Thiệu Vỹ Khang có thể cảm nhận được hơi thở của cô đang phà vào tóc mai của mình...

ùm...

Thiệu Vỹ Khang định nói là không sợ, nhưng chợt nhận ra nếu anh nói mình sợ thì sao nhỉ?

Nghiên Giai Tuệ nhìn anh thoáng chút ngạc nhiên, vậy nếu anh biết kiếp trước cô đã ám anh suốt mấy tháng thì sao?

' Thật à? Nắm tay không? "

Thiệu Vỹ Khang vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng thắng này của cô. Nghiên Giai Tuệ lại không đợi anh trả lời mà vươn tay nắm lấy tay của anh.

Thiệu Vỹ Khang nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của mình và cô. Đến những phân cảnh kinh dị cô còn nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên bàn tay của anh.

Thiệu Vỹ Khang thầm mỉm cười, quay lại như vậy thật rất tốt. Cô dường như đã mở lòng với anh rồi, một cách thầm lặng mà cả hai đều chậm chạp không nhận ra. Anh thầm cảm ơn ông trời đã tạo cơ hội cho cả hai quay lại để cả hai không còn bỏ lỡ nhau được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.