Xong bữa ăn, cả hai lại lên phòng.
Giai Tuệ nằm trên giường, Vỹ Khang thì ngồi trên ghế. Anh tùy tiện lấy ra một quyển sách trên bàn của cô đọc. Cả buổi cũng không nói gì.
Đĩa bánh mà mẹ Giai Tuệ cho, của cô thì đã ăn xong từ sớm nhưng của anh thì vẫn còn nguyên.
" Cậu không định ở lại à? "
Giai Tuệ lăn vài vòng trên giường, bấm điện thoại chán chê rồi lại bật tivi lựa phim xem.
" Ùm... Cũng không còn sớm, tớ về đây. "_ Vỹ Khang nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi đứng dậy.
" Uầy, cố chấp thật đấy. Đi thôi, tớ tiễn cậu. "
Nghiên Giai Tuệ nhảy xuống giường, vơ đại một chiếc áo khoác rồi cùng anh đi về.
Khuôn viên nhà cô rất rộng, vì đây là khu dành cho nhà giàu nên các nhà còn lại cũng giống như vậy. Xung quanh cũng có nhiều vệ sĩ đi tuần nên rất an toàn.
" Được rồi, cậu vào trong đi. "_ Vỹ Khang dừng lại trước cổng nhà cô.
" Ngủ ngon. "_ Giai Tuệ nhìn anh cười tươi.
" Ùm, cậu cũng vậy. "
Thiệu Vỹ Khang đứng đó nhìn cô đóng cửa nhà rồi mới quay về.
Tối đó, Bất Dật nhắn cho cô vài tin nhắn nhưng lúc đó Giai Tuệ đã ngủ rồi. Đến sáng hôm sau cô cũng chưa mở điện thoại lên xem.
Nghiên Giai Tuệ nằm xuống bàn học, quá là mệt mỏi rồi. Lâu rồi không động đến kiến thức khiến cho cô có chút mệt mỏi, cũng may là kiến thức đều không phải là quên hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-yeu-toi-/3709532/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.