**Chương 3:**
Tôi không vào nhà dỗ dành Lâm Tụng đang giận dỗi.
Sau khi cảm ơn dân làng, tôi và trợ lý chuẩn bị rời đi.
Vừa đi đến cạnh xe, thì thấy Lâm Tụng mặt lạnh đứng đó, tay cầm một viên... gạch.
Tôi nhíu mày: "Anh định làm gì?"
"Vợ yêu, em định chạy theo gã đàn ông khác sao?"
Lâm Tụng vừa thấy tôi, viền mắt liền đỏ lên.
Ánh mắt chuyển sang trợ lý, anh ta đột nhiên nheo mắt, trong mắt hiện rõ sự tức giận:
"Đã cướp vợ tôi thì tôi chỉ còn cách g.i.ế.c anh thôi."
Trợ lý sợ đến mềm nhũn chân, suýt chút nữa tè ra quần.
Tặc, người mất trí nhớ, bản chất thái tử ngông cuồng lại không thay đổi!
Tôi đảo mắt, bước tới giơ tay ôm cổ Lâm Tụng, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh ta.
"Chồng yêu~ ai nói em muốn chạy? Anh hiểu lầm rồi...
Lâm Tụng sững lại, cúi đầu nhìn tôi:
"Vậy em muốn đi đâu với anh ta?"
"Anh ta chỉ là tài xế, đến đón chúng ta về nhà, về nhà của chúng ta."
Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của Lâm Tụng, chu môi làm nũng:
"Chồng yêu, em đã nhớ lại mọi chuyện trước đây rồi, chúng ta có một ngôi nhà ở thành phố.
"Ở nhà anh là nội trợ, em lo kiếm tiền và làm ăn, anh lo nấu cơm và làm việc nhà.
"Chúng ta bây giờ về nhà, ngày ngày ngủ trên giường lớn có được không?
"Cái giường cứng này làm đau m.ô.n.g em..."
Nói thật, khả năng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-la-chong-toi/3602560/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.