Kỷ Duy mặc âu phục màu trắng, giữa túi còn cắm một đóa hoa. Đến lúc này mà nét mặt hắn vẫn khó đăm đăm, ngay cả nụ cười cũng mang vài phần cứng nhắc.
“Chúc mừng, chúc mừng”. Một vị khách nắm tay hắn. “Sao mặt mũi kém thế, hồi hộp à?”
Kỷ Duy nặn ra một nụ cười. “Cũng hơi hơi”
Sau khi tiếp đón đối tác xong, Kỷ Duy đang định thở phào thì bỗng nghe thấy một giọng nói uy nghiêm. “Kỷ Duy”
Kỷ Duy vội vã ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình. “… Bố, bố đến rồi”
“Ừ”. Kỷ Quốc Chính vừa xuống máy bay, ông ta nhìn cách trang trí xung quanh một vòng rồi kết luận. “Làm ăn keo kiệt quá. Sao không bày tiệc ở sảnh khách sạn?”
“Cô ấy thích vườn hoa”. Người được nhắc đến là vị hôn thê của hắn.
Kỷ Quốc Chính gật đầu. “Bà nội của con đến rồi à?”
Kỷ Duy nói: “Bà đã ở trong rồi”
Kỷ Quốc Chính “ừ” một tiếng, đang định nhập tiệc thì Kỷ Duy vồn vã bước về phía trước, giọng điệu kìm nén. “Bố… Sao thằng đó lại tới đây?”
Kỷ Quốc Chính phản ứng rất nhanh. “Nó đã đến rồi à? Là ý của bà nội con, cứ nghe bà đi”
Kỷ Duy: “Bố… Mẹ sẽ không vui đâu”
“Là con không vui hay mẹ con không vui? Yên tâm, mẹ con biết nặng nhẹ”. Kỷ Quốc Chính nhìn hắn. “Còn con nữa, đừng mất bình tĩnh vì một người không quan trọng”
Kỷ Duy nghiến răng. “Con hiểu rồi”
“Mà”, Kỷ Quốc Chính vừa đúng nhớ ra điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-toi-cuoi-cung-cung-pha-san/2770001/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.