Sợ bà Tần phát hiện ra điều gì, Kỷ Nhiên ngồi xe Tần Mãn đến nhà họ Tần.
Cuối tuần, hai người ở chung chia hai xe đến đúng là hơi kì quái. Cộng thêm đêm qua Kỷ Nhiên không ngủ ngon, lười cầm lái nên sau khi đọc được tin nhắn “Anh chờ em trước cửa” của Tần Mãn, cậu không hề do dự, gửi lại dấu chấm tròn coi như đã biết.
Tần Mãn hỏi: “Đêm qua làm ồn đến em à?”
Kỷ Nhiên ngồi ghế phụ, không thèm mở mắt. “Ừ, ồn chết đi được”
Thật ra cậu vốn dĩ chẳng nghe thấy gì.
Tần Mãn mở ngăn chứa đồ, lấy bịt mắt từ bên trong ra.
“Nhân viên giới thiệu cho anh, bên trong có nước, nói là đeo rất thoải mái. Em thử đi”
Kỷ Nhiên nhận lấy, đeo lên.
Thật ra đêm qua cậu ngủ khá sớm, sau khi gửi tin nhắn kia cho Tần Mãn thì lên giường ngủ luôn, chỉ là nửa đêm thỉnh thoảng tỉnh lại.
Cậu có thói quen đá chăn, điều hòa chỉnh vô cùng thấp, bất giác cọ lên người bên cạnh mới nhận ra trên giường trống rỗng.
Ngủ không đủ giấc, sau khi trời sáng cũng chẳng thể ngủ bù nên mới dẫn đến việc bây giờ càng mệt.
Trên đường, Tần Mãn nhận điện thoại, hình như nhân viên gọi đến, anh khẽ trò chuyện cùng đối phương, âm thanh đứt quãng, ung dung thong thả, Kỷ Nhiên nghe rồi mơ màng thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, Kỷ Nhiên mới nhận ra bốn phía âm u, cậu hoảng hốt chốc lát mới tỉ mỉ quan sát, xung quanh trông rất giống garage.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-toi-cuoi-cung-cung-pha-san/2769834/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.