Editor: Toả Toả
*Chương chưa chỉnh.
Giang Hành Thâm còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của Phó Chu trong giấc mơ, một âm thanh đánh vào xương thịt rõ ràng đã vang lên bên tai, tiếp đó, gông xiềng trên cổ được nới lỏng, không khí trong lành liên tục tràn vào phổi.
Chân cậu không có sức lực, định trượt xuống dọc theo tường, nhưng một đôi tay vững vàng đã đỡ lấy cậu.
Phó Chu run rẩy sờ lên khoé miệng sưng tấy bầm tím và vết bóp trên cổ cậu, hốc mắt đỏ hoe nhìn cậu, lời run rẩy chẳng thành câu: "Thâm Thâm, sao có người dám? Tất cả đều là do ông ta làm phải không, có phải là ông ta làm không?"
Không đợi Giang Hành Thâm lên tiếng, Giang Phạt ở phía sau hai người đã hùng hổ mang theo gậy gỗ bước tới, mắt của cậu lập tức mở to, muốn đẩy người trước mặt ra: "Phó Chu!"
"Được chứ, được chứ." Thầy Tiền vội vàng gật đầu, đưa tờ đơn xin chuyển trường lại cậu: "Gọi em lên chỉ là muốn hỏi tại sao lại đột ngột chuyển trường, nếu vậy thì em cầm về xem trước đi."
"Đừng khóc, thật sâu." Phó Chu duỗi tay, mặt trong ngón tay cái xoa xoa hắn khóe mắt nước mắt, sợ hắn bị chính mình dọa đến, nhẹ giọng nói: "Ngươi không phải sợ."
"Đừng khóc, Thâm Thâm." Phó Chu giơ tay, dùng ngón cái lau đi nước mắt ở khoé mắt cậu, sợ cậu bị mình hù doạ, khẽ nói: "Cậu đừng sợ."
"Đối Alpha tin tức tố mẫn cảm không khoẻ, bởi vì Giang Phạt chính là một cái Alpha."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-cho-rang-toi-thich-cau-ta/3645818/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.