Chương trước
Chương sau
Editor: Toả Toả

Ăn xong, Phó Chu rửa bát, nói: "Tôi xuống lầu mua chút đồ."

"Rất gấp sao?" Giang Hành Thâm nhìn qua cửa sổ, thấy hôm nay nhiệt độ tăng cao, mặt trời gay gắt như thiêu đốt treo lơ lửng giữa bầu trời, nhìn thẳng vào có thể làm người ta hoa mắt.

Cậu híp mắt quay đầu lại, nhắc nhở: "Bây giờ chắc là rất nóng."

Phó Chu úp mở nói: "Không sao, vài phút nữa tôi sẽ quay lại."

"Được." Giang Hành Thâm chỉ đường cho hắn: "Ở cổng khu có một siêu thị tiện lợi."

"Được."

Phó Chu đi đến cửa, lúc mở cửa ra ngoài còn để ý đến khoá cửa.

Nhiệt độ ngoài trời và trong nhà khác xa nhau, vừa ra khỏi toà nhà chung cư đã cảm nhận được luồng sóng nhiệt đánh thẳng vào làn da trần, nóng bức đến mức không muốn bước thêm bước nào.

Mặt trời dường như muốn làm tan chảy mặt đất, nhưng Phó Chu lại không đi về phía cổng khu dưới ánh nắng, mà đi về hướng khác.

Hai phút sau, hắn đến chốt bảo vệ, nhìn qua cửa sổ thấy bên trong là một bác bảo vệ khoảng bốn, năm mươi tuổi, đang đeo kính lão đọc báo.

Hắn cúi người gõ gõ vào kính cửa sổ: "Chú, chú có thể nhờ bên quản lý toà nhà điều chỉnh camera giám sát của hành lang được chỉ định này không?"

Bác bảo vệ nghe thấy có người, đặt tờ báo xuống, kéo kính lão xuống để nhìn rõ người tới, lắc đầu: "Khu chung cư của chúng tôi cũ rồi, trong hành lang làm gì có camera giám sát, nếu có thì cũng hỏng lâu rồi."

"À dạ." Phó Chu nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy gần đây có cư dân nào trong khu phản ánh về việc trộm cắp hoặc việc phá khoá không?"

-

-

______

______

Bất quá nếu bảo an đều nói như vậy ——

Bên ngoài độ ấm cùng trong nhà một trời một vực, vừa ra tiểu khu lâu là có thể cảm nhận được một cổ tử sóng nhiệt phác hướng lỏa lồ bên ngoài làn da thượng, buồn người không nghĩ ra bên ngoài lại đi ra một bước.

Buổi chiều chuông tan học vang lên, Giang Hành Thâm thấy Phó Chu một bộ chờ chính mình một khối ăn cơm bộ dáng, lắc lắc đầu, "Ngươi cùng Lê Bình bọn họ đi thôi, ta có chút việc."

Buổi chiều đi học thời gian là hai điểm, không sai biệt lắm muốn tới điểm thời điểm, Giang Hành Thâm đem thư trang hảo, "Đi thôi."

Cậu còn chưa lên tiếng, Đặng Mục đã nhìn thấy cậu, vài bước đã đi tới, có hơi ngạc nhiên và vui mừng: "Giang Hành Thâm? Sao cậu lại đến đây?"

Cậu lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy người gọi và số điện thoại thì ngừng lại một chút, sau đó cúp máy, mở danh bạ lên soạn tin nhắn rồi gửi đi.

Cậu nhanh chóng thả lỏng mày ra, quay đầu lại, giọng điệu đều đều kiên định: "Đúng."

Cậu vẫn đi học, làm bài tập như bình thường, thời gian rảnh thì giảng bài hoặc giám sát việc học của Phó Chu.

Cậu đi ra mở cửa, thấy trong tay Phó Chu xách một túi đồ lớn, mồ hôi ướt đẫm.

Chuông tan học buổi chiều vang lên, Giang Hành Thâm thấy Phó Chu có vẻ đang chờ mình cùng đi ăn, lắc đầu: "Cậu đi cùng nhóm Lê Bình đi, tôi có chút việc."

Chuyện này vốn dĩ không phải là vấn đề ai bị thương nặng hơn, Giang Hành Thâm nhíu mày, thật sự không còn lời nào để nói với Đặng Mục.

Cơm nước xong, Phó Chu giặt sạch chén, nói: "Ta xuống lầu mua cái đồ vật."

Dễ dỗ dành như vậy?

Dễ dỗ vậy sao?

Dù sao Phó Chu cũng không tin lý do là cậu dùng chìa khoá mở cửa làm hỏng khoá lắm, hơn nữa sáng nay khi vừa nhìn thấy cậu, rõ ràng là tinh thần không được như mọi khi.

Dù sao Phó Chu là không quá tin hắn kia sử dụng chìa khóa mở cửa tạp hư khoá cửa lý do thoái thác, hơn nữa buổi sáng ánh mắt đầu tiên nhìn đến hắn thời điểm, thực rõ ràng không bình thường có tinh thần.

Giang Hành Thâm cảm thấy cùng hắn nói chuyện có điểm lao lực, mí mắt nhẹ nhàng đáp xuống dưới, "Ngươi không rõ ràng lắm sao, xử phạt thông cáo kia ba gã cầu thủ."

Giang Hành Thâm cảm thấy nói chuyện với cậu ta hơi tốn sức, khẽ cụp mi mắt xuống: "Cậu không biết à? Trong thông báo xử phạt có tên ba cầu thủ đó."

Giang Hành Thâm chủ động với hắn quá! Vậy mà lại làm hành động thân mật như vậy!

Giang Hành Thâm dẫn cậu ta đến cửa nhà thi đấu bên cạnh toà nhà giảng dạy, bởi vì học sinh đã đi ăn ở canteen hoặc là ra ngoài ăn hết nên nơi này gần như không có ai.

Giang Hành Thâm không giải thích rõ ràng đến vậy, cậu biết Đặng Mục không thể không biết, bởi vì chuyện này có thể xảy ra thì chắc chắn cũng có liên quan đến cậu ta.

Giang Hành Thâm lấy ra di động, ở giao diện thượng thao tác vài cái, đem điện thoại cho hắn, "Ngươi xem một chút đi."

Giang Hành Thâm lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái trên màn hình rồi đưa điện thoại cho cậu ta: "Cậu xem đi."

Giang Hành Thâm lúc này mới vừa lòng, vỗ vỗ vai hắn, "Kia ta đi trước."

Giang Hành Thâm ngẩng đầu, nói như đang đọc tuyên bố: "Lệnh cấm thi đấu ba tháng của đội bóng rổ ở ngoài trường của cậu."

Giang Hành Thâm ngẩng đầu, theo lời trần thuật nói: "Ngươi ở giáo ngoại cái kia đội bóng rổ ba tháng cấm tái xử phạt."

Giang Hành Thâm nhìn chằm chằm dưới chân thang lầu, mãi cho đến đi xong tầng lầu này, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, "Ân."

Giang Hành Thâm nhìn chằm chằm vào bậc thang dưới chân, cho đến khi đi hết tầng lầu này, mới khẽ gật đầu: "Ừm."

Giang Hành Thâm nhìn hắn.

Giang Hành Thâm nhìn hắn.

Giang Hành Thâm rời khỏi lớp, không đi đâu khác mà băng qua dòng người tan học, đến cửa lớp Tám, đợi ở hành lang một lúc thì thấy Đặng Mục từ trong lớp bước ra.

Giang Hành Thâm rời đi phòng học, không có đi địa phương khác, mà là xuyên qua tan học dòng người, đi vào tám ban lớp cửa, ở trên hành lang đợi không bao lâu, nhìn đến Đặng Mục từ trong phòng học ra tới.

Giang Hành Thâm trên mặt cũng không có dư thừa biểu tình, gật đầu nói: "Ta là tới tìm ngươi."

Giang Hành Thâm trong mắt có vài phần không thể tin tưởng, khóe miệng nhỏ đến không thể phát hiện mà giơ giơ lên.

Giang Hành Thâm vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với chuyện này, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao thì đường về não của Phó Chu cũng luôn kỳ lạ, người bình thường khó mà hiểu được.

Giang Hành Thâm đem hắn đưa tới khu dạy học bên cạnh sân vận động cửa, bởi vì học sinh đều đi thực đường hoặc là giáo ngoại ăn cơm đi, nơi này cơ hồ không có người.

Giang Hành Thâm đối hắn hảo chủ động! Thế nhưng làm ra như vậy thân mật hành vi!

Giang Hành Thâm đợi hơn mười phút, cuối cùng định nhắn tin cho Phó Chu thì chuông cửa mới vang lên.

Giang Hành Thâm đợi mười mấy phút, cuối cùng đều tưởng cấp Phó Chu phát tin tức, chuông cửa thanh mới vang lên.

Giang Hành Thâm đối này vẫn cứ ôm có hồ nghi thái độ, nhưng cũng không có lại hỏi nhiều, dù sao Phó Chu mạch não kỳ kỳ quái quái, người thường cân nhắc không ra.

Giờ học buổi chiều là hai giờ, gần đến giờ, Giang Hành Thâm xếp sách lại: "Đi thôi."

Hai phút sau, hắn đi vào bảo an đình, từ cửa sổ thấy bên trong là một cái bốn năm chục tuổi lão bảo an, chính mang kính viễn thị đang xem báo chí.

Hắn bình thường đi học làm bài tập, nhàn rỗi rất nhiều liền cấp Phó Chu giảng đề hoặc là giám sát học tập.

Hắn còn không có ra tiếng, Đặng Mục cũng đã thấy được hắn, vài bước đi tới, rất là kinh hỉ, "Giang Hành Thâm? Sao ngươi lại tới đây?"

Hắn cúi người gõ gõ cửa sổ pha lê, "Thúc, ngươi này có thể tìm bất động sản đem chỉ định hàng hiên theo dõi điều một chút sao?"

Hắn lấy ra di động, nhìn đến điện báo người cùng dãy số lúc sau dừng một chút, sau đó cắt đứt điện thoại, click mở liên hệ người biên tập tin nhắn gửi đi qua đi.

Hắn ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình vẫn là che giấu không được buồn bực, khoá cửa sự tình cũng là, Giang Hành Thâm cái gì đều không muốn nói với hắn.

Hắn nheo nheo mắt quay đầu lại, nhắc nhở nói: "Hiện tại hẳn là thực nhiệt."

Hắn qua đi mở cửa, nhìn đến Phó Chu trong tay đề ra một đại túi đồ vật, mồ hôi đầy đầu bộ dáng.

Hắn vừa mới xem Giang Hành Thâm không nghĩ nói có quan hệ cha mẹ sự, tuy rằng không biết cụ thể tình huống, nhưng có thể được ra kết luận chính là Giang Hành Thâm trên cơ bản là một người ở nhà, sau đó đêm qua khoá cửa hỏng rồi.

Không ai nói gì trong một lúc, chốc lát sau ——

Không đúng, muốn thật là bình thường người xa lạ hoặc ăn trộm cạy khóa, Giang Hành Thâm hẳn là sẽ không cố tình gạt chính mình còn nói dối.

Không đúng, nếu thật sự là người lạ bình thường hay tên trộm cạy khoá, hẳn là Giang Hành Thâm sẽ không cố tình giấu mình rồi còn nói dối.

Kỳ thật loại này đánh nhau ẩu đả ở phía chính phủ nơi đó là không trách nhiệm cùng nghĩa vụ thụ lí, nhưng cố tình bị tìm sự một phương là mấy ngày trước so xong tái đối thủ, tính chất liền không giống nhau, hoàn toàn có thể phân loại vì không chính đáng thủ đoạn ác tính cạnh tranh.

Lại vì cái gì là Giang Hành Thâm đưa cho hắn xem?

Làm như vậy chắc được mà nhỉ?

Lão bảo an nghe được có người, buông báo chí, đem kính viễn thị đi xuống lôi kéo thấy rõ người tới, lắc đầu: "Chúng ta đây đều là khu chung cư cũ, hàng hiên nào có theo dõi nga, có cũng sớm đều không dùng được."

Lời vừa dứt, Giang Hành Thâm bỗng dưng mỉm cười, đây là lần đầu tiên Đặng Mục thấy cậu cười như vậy, trong ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, tim đập lỡ một nhịp.

Lúc này Giang Hành Thâm mới hài lòng, vỗ vỗ vai hắn: "Vậy tôi đi trước."

Lúc xuống lầu, hắn nói với Giang Hành Thâm: "Cậu ở nhà một mình phải chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, tôi chắc chắn sẽ nghe máy."

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không giấu được sự buồn bực, chuyện khoá cửa cũng thế, Giang Hành Thâm chẳng chịu nói gì với hắn.

Mặt Đặng Mục tái nhợt: "Giang Hành Thâm, cậu cho tôi xem những thứ này, là đang cảnh cáo tôi sao?"

Mấy ngày kế tiếp đều quá đến gió êm sóng lặng, Giang Phạt không lại đến nhà hắn phá cửa, Giang Hành Thâm sâu trong nội tâm bất an cũng dần dần ẩn tàng rồi lên.

Một Alpha như Đặng Mục lại có chút bối rối trước một Beta như cậu: "Cậu cười cái gì?"

Này đối một cái sống một mình học sinh Beta tới nói cũng quá nguy hiểm.

Nghe thấy thanh âm phía sau, Trình Kiệt Văn quay lại, ngạc nhiên nói: "Êu, hôm nay cuối cùng anh Phó cũng có thời gian gọi tụi này rồi à?"

Nghe được phía sau thanh âm, Trình Kiệt Văn quay đầu lại, hiếm lạ nói: "Nha, Phó ca ngươi hôm nay rốt cuộc có rảnh kêu thượng chúng ta?"

Ngô Tưởng cũng nhanh chóng chú ý tới Giang Hành Thâm, sau khi xác định một lúc, có hơi khó hiểu nói: "Người bên cạnh anh Giang không phải là Đặng Mục sao? Cậu ấy nói tan học có việc, chẳng lẽ là đi tìm Đặng Mục hả?"

Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của hắn, Giang Hành Thâm có chút không đành lòng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Nhưng nếu bác bảo vệ đã nói vậy rồi ——

Những ngày tiếp theo trôi qua yên bình, Giang Phạt không còn đến nhà cậu phá cửa nữa, sự bất an sâu thẳm trong lòng Giang Hành Thâm cũng dần dần lắng xuống.

Như vậy hẳn là có thể đi?

Nói xong, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy không đáng tin.

Nói xong lúc sau, chính hắn đều cảm thấy giả dối thái quá.

Phát xong tin nhắn sau, hắn vừa ngẩng đầu phát hiện Phó Chu chính nhìn chính mình, theo bản năng ấn diệt màn hình di động, há miệng thở dốc: "Là một cái quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ."

Phó Chu gật đầu, sắc mặt hơi chút hảo điểm: "Vậy hành, cảm ơn thúc."

Phó Chu gật đầu, sắc mặt tốt hơn một chút: "Vậy được rồi, cảm ơn chú."

Phó Chu hiển nhiên cũng nghe ra tới, bĩu môi, "Không có việc gì, đây là ngươi riêng tư, không cần nói cho ta."

Phó Chu hướng tiểu khu cửa tiện lợi siêu thị đi, nghĩ nghĩ bỗng nhiên dừng lại bước chân.

Phó Chu lại hàm hồ mà nói: "Không có việc gì, ta vài phút liền đã trở lại."

Phó Chu lập tức đơ ra, ngơ ngác nhìn cậu, tay cầm bút cũng không nắm chặt được, mấy giây sau mới hoàn hồn lại, tim đập mạnh.

Phó Chu nghe vậy, vội vàng nhìn sang, sau khi xác nhận, sắc mặt hắn thay đổi.

Phó Chu rõ ràng cũng nghe ra, bĩu môi: "Không sao, đó là chuyện riêng của cậu, không cần phải nói với tôi."

Phó Chu sợ Giang Hành Thâm đợi lâu nên đã chạy về, hắn đặt túi đồ lên bàn, bên trong đầy ắp đồ ăn vặt.

Phó Chu tức khắc trợn tròn mắt, ngơ ngác mà nhìn hắn, trong tay bút cũng chưa nắm lấy, vài giây sau mới lấy lại tinh thần, trái tim mãnh nhảy.

Phó Chu vừa mới sợ Giang Hành Thâm chờ thời gian lâu rồi, là chạy về tới, hắn đem túi phóng trên bàn, bên trong là tràn đầy một túi đồ ăn vặt.

Phó Chu đi vào cửa, mở cửa đi ra ngoài thời điểm lại lưu ý một chút khoá cửa.

Phó Chu đi về phía siêu thị tiện lợi ở cổng khu, đang nghĩ ngợi đột nhiên dừng bước.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Phó Chu đang nhìn mình, theo phản xạ tắt màn hình điện thoại, mở miệng nói: "Là một cuộc gọi quảng cáo chào hàng."

Sau đó, cậu nhận ra rằng hiệu suất học tập của Phó Chu khá tốt, tiếp thu rất nhanh, cứ như vậy thì đến kỳ thi cuối kỳ chắc chắn sẽ thấy được kết quả.

Sau đó hắn phát hiện Phó Chu học tập hiệu suất rất không tồi, lý giải cũng thực mau, nói như vậy, chờ cuối kỳ khảo thí hẳn là là có thể nhìn ra tới thành tích.

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cậu thử đưa tay ra, đầu ngón tay hơi co lại, vừa do dự vừa ngập ngừng xoa nhẹ lên tóc Phó Chu.

Thái dương tựa hồ đều phải đem mặt đất phơi hóa, con đường Phó Chu ở thái dương phía dưới không có hướng tiểu khu cửa đi, mà là hướng bên kia đi.

Thật ra, những vụ ẩu đả như thế này không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ thụ lý của các cơ quan chính thức, thế nhưng bên bị gây sự lại chính là đối thủ trong trận đấu đã kết thúc vài ngày trước, cho nên tính chất sự việc đã khác đi, hoàn toàn có thể xem là hành vi cạnh tranh bằng các phương pháp không lành mạnh.

Thấy hắn này phúc mặt mày đều gục xuống dưới bộ dáng, Giang Hành Thâm có chút không đành lòng, nhưng lại không biết nói cái gì đó.

Thứ năm giữa trưa nghỉ trưa thời điểm, Giang Hành Thâm cầm một trương bài thi tự cấp Phó Chu giảng đề, mới vừa vẽ một cái phụ trợ tuyến, liền nghe được cặp sách di động chấn động.

Trên mặt Giang Hành Thâm không có biểu cảm dư thừa, gật đầu nói: "Tôi đến tìm cậu."

Trên đường từ canteen trở về toà nhà giảng dạy, tình cờ đi ngang qua nhà thi đấu và sân thể dục, đúng lúc này Phó Chu là người đầu tiên nhìn thấy Giang Hành Thâm ở cửa nhà thi đấu, bên cạnh còn có một người khác.

Trong giờ nghỉ trưa thứ năm, Giang Hành Thâm cầm một tờ đề kiểm tra đang giảng bài cho Phó Chu, vừa mới vẽ một đường phụ thì nghe thấy điện thoại trong cặp rung lên.

Trong khoảng mười mấy phút hai người đứng ở nhà thi đấu, Phó Chu và ba người còn lại đã ăn xong.

Trong mắt Giang Hành Thâm có chút không tin được, khoé miệng khẽ nhếch lên khó thấy.

Tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng hắn thử duỗi tay, đầu ngón tay cuộn cuộn, do dự lại chần chờ mà ở Phó Chu trên tóc xoa xoa.

Và tại sao Giang Hành Thâm lại đưa cho cậu ta xem?

Vừa rồi hắn thấy Giang Hành Thâm không muốn nói về chuyện của cha mẹ mình, mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng có thể kết luận được là Giang Hành Thâm gần như sống một mình, và hôm qua khoá cửa đã bị hỏng.

Xuống lầu thời điểm, hắn đối Giang Hành Thâm nói: "Ngươi một người ở nhà muốn nhiều chú ý an toàn, nếu có chuyện gì liền đánh ta điện thoại, ta bảo đảm tiếp."

Đặng Mục cảm giác hắn muốn nói cái gì đại sự, còn rất khẩn trương cùng chờ mong, "Hiện tại có thể nói sao."

Đặng Mục cảm thấy cậu sắp nói chuyện gì đó quan trọng, còn rất hồi hộp và mong đợi: "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Đặng Mục há miệng thở dốc, cuối cùng lại không hé răng.

Đặng Mục mở miệng ra, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Đặng Mục nghiến răng, bấm bụng nói: "Tôi cũng không biết đồng đội của tôi lại làm ra những chuyện như vậy, tôi sẽ hỏi bọn họ sau."

Đặng Mục siết chặt nắm tay, đột nhiên gọi cậu lại: "Đồng đội của tôi bị thương còn nặng hơn cả Phó Chu, cậu quan tâm đến cậu ta như vậy sao?"

Điều này đối với một học sinh Beta sống một mình thật sự quá nguy hiểm.

"Ân."

"Ân." Phó Chu đứng ở điều hòa đầu gió trước thổi, cả người đưa lưng về phía Giang Hành Thâm tầm mắt, "Mấy thứ này là cho ngươi mua."

"Bọn họ đã có hành vi cố ý gây rối với người khác vào lúc sáu giờ chiều thứ tư tuần trước, là một đội bóng chuyên nghiệp, việc đưa ra hình phạt cho hành vi này là hợp lý mà phải không?"

"Cái này ——" Đặng Mục vẫn là không phản ứng lại đây, "Như thế nào sẽ có cái này?"

"Cậu ra ngoài chỉ để mua đồ ăn vặt thôi sao?" Giang Hành Thâm nghĩ một lúc rồi hỏi, cảm thấy không giống phong cách của hắn.

"Cậu yên tâm đi, ban quản lý toà nhà ở đây rất có trách nhiệm, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, bọn họ sẽ giải quyết ngay."

"Chỉ là thông báo cho cậu thôi." Trước khi rời đi cậu nói thêm một câu: "Cậu yên tâm, hình phạt này sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi thể dục của cậu sau này."

"Chuyện này ——" Đặng Mục vẫn chưa kịp phản ứng: "Sao lại có chuyện này?"

"Hành."

"Hành đi." Phó Chu nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Kia gần nhất trong tiểu khu có nghiệp chủ phản ứng ăn trộm hoặc là cạy khóa linh tinh sự sao?"

"Hảo, hảo, ta đã biết." Hắn sờ sờ cổ, nói lắp mà nói: "Ngươi tiếp tục giảng đề đi."

"Hảo." Giang Hành Thâm cho hắn chỉ lộ, "Tiểu khu cửa có cái tiện lợi siêu thị."

"Hảo." Phó Chu đáp.

"Hảo." Đặng Mục liên tục gật đầu, đi theo phía sau hắn.

"Hảo." Đặng Mục tiếp nhận di động, vài giây sau nhìn đến mặt trên viết nội dung, tức khắc sửng sốt, nhìn về phía Giang Hành Thâm: "Đây là có ý tứ gì?"

"Hảo hảo ta đã biết." Phó Chu không tình nguyện mà đứng dậy, ra tiếng kêu phía trước Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình, "Đi rồi, ăn cơm đi."

"Học bá là có việc gì?" Lê Bình nâng nâng cằm nói: "Đợi chút, ta đi kêu Ngô tưởng."

"Học sinh giỏi có việc rồi phải không?" Lê Bình hất cằm nói: "Đợi chút, tao đi gọi Ngô Tưởng."

"Không cần." Giang Hành Thâm ngữ khí thường thường, "Chậm trễ không được vài phút, phiền toái ngươi cùng ta lại đây một chút, người ở đây nhiều không tốt lắm nói."

"Không cần đâu." Giọng điệu của Giang Hành Thâm đều đều: "Chỉ mất vài phút thôi, phiền cậu đi theo tôi một chút, ở đây đông người không tiện nói lắm."

"Không có." Bác bảo vệ khoát tay: "Mặc dù hệ thống an ninh ở đây khá cũ, nhưng môi trường sống vẫn tốt, mấy năm rồi chưa hề xảy ra vụ trộm cắp nào."

"Không có." Lão bảo an xua tay, "Tuy rằng nơi này an bảo hệ thống tương đối cũ xưa, nhưng không khí vẫn luôn không tồi, mấy năm qua cũng chưa phát sinh quá trộm cướp sự kiện."

"Kia ta chờ ngươi." Phó Chu nói theo lý thường hẳn là.

"Mấy người bọn họ ở thứ tư tuần trước buổi chiều 6 giờ đối người khác ác ý gây hấn gây chuyện, làm một chi chuyên nghiệp thi đấu đội bóng, cho loại này hành vi xử phạt là hợp lý đi."

"Nếu cậu có thể nói với bọn họ thì tốt quá rồi." Giang Hành Thâm không vạch trần cậu ta, thu lại vẻ mặt: "Tôi về lớp đây, tạm biệt."

"Ngươi yên tâm đi, chúng ta này bất động sản thực phụ trách, muốn thực sự có loại sự tình này phát sinh, bọn họ sẽ xử lý."

"Ngươi đi ra ngoài chính là vì mua đồ ăn vặt sao." Giang Hành Thâm nghĩ nghĩ hỏi, cảm thấy có chút không giống hắn tác phong.

"Nói bên ngoài thực nhiệt." Giang Hành Thâm hướng bên cạnh nhường nhường, chờ hắn tiến vào lúc sau đóng cửa lại, "Đợi lát nữa liền đi trường học, ngươi như thế nào mua nhiều như vậy đồ vật?"

"Ta xem cái kia tiện lợi siêu thị bên trong đồ ăn vặt chủng loại rất nhiều, liền mua điểm trở về."

"Thực cấp sao." Giang Hành Thâm xuyên thấu qua cửa sổ nhìn mắt bên ngoài, hôm nay thăng ôn, độc ác mặt trời chói chang treo cao giữa không trung, nhìn thẳng thời điểm có thể người xem mắt say xe.

"Tìm ta?" Đặng Mục lập tức nở nụ cười, "Hành, chúng ta đây vừa vặn một khối đi ăn cơm, có chuyện gì nói vừa ăn vừa nói."

"Tìm tôi?" Đặng Mục lập tức mỉm cười: "Được, vậy chúng ta cùng đi ăn đi, có gì cần nói thì vừa ăn vừa nói."

"Tôi thấy trong siêu thị tiện lợi có nhiều loại đồ ăn vặt nên mua một ít về."

"Ừ."

"Ừa." Phó Chu đứng trước quạt điều hoà, quay lưng lại với ánh mắt của Giang Hành Thâm: "Những thứ này là mua cho cậu."

"Vậy tôi đợi cậu." Phó Chu nói như đó là điều hiển nhiên.

"Xin lỗi."

"Đã bảo bên ngoài rất nóng mà." Giang Hành Thâm đứng qua một bên, đợi hắn vào rồi đóng cửa lại: "Chút nữa là phải đi học rồi, sao cậu lại mua nhiều đồ như vậy?"

"Được, được rồi, tôi biết rồi." Hắn sờ sờ cổ, lắp bắp nói: "Cậu tiếp tục giảng bài đi."

"Được." Phó Chu đáp lại.

"Được." Đặng Mục cầm lấy điện thoại, vài giây sau nhìn thấy nội dung trên đó, tức khắc sững sờ, nhìn về phía Giang Hành Thâm: "Cái này là sao?"

"Được." Đặng Mục gật đầu liên tục, đi theo sau cậu.

"Được rồi, tôi biết rồi." Phó Chu miễn cưỡng đứng dậy, lên tiếng gọi Trình Kiệt Văn và Lê Bình ở phía trước: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.