Chương trước
Chương sau
Dao Mộng Huyên ánh mắt mơ hồ đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn tới lão già đang đánh đàn, hai mắt từ từ biến đổi, là hắn? Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Dao Mộng Huyên ánh mắt mơ hồ, những quan khách khác liên tục vỗ tay khen ngợi.
“ Hay.”
“ Không biết vị nào có tạo nghệ như vậy.”
Phạm Hà tông chủ chắp tay hướng tới Trần Quốc Hưng nói.
“ Không biết là vị đạo hữu danh tính là gì? tặng một khúc đàn rất hay? Đa tạ.”
Trần Quốc Hưng nhìn Dao Mộng Huyên khẽ khắc đầu nói với tông chủ Phạm Hà.
“ Chỉ là một kẻ qua đường mà thôi.”
“ Lâu rồi mới gặp, không ngờ lại gặp trong tình cảnh như vậy, tại sao năm đó lại nói trảm tình.”
Dao Mộng Huyên im lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nam tử anh tuấn thấy người quen của Dao Mộng Huyên thì hơi hành lễ dò hỏi.
“ Không biết vị tiền bối là ai? Trước kia đã gặp qua Huyên Huyên sao?”
Trần Quốc Hưng nhìn nam tử anh tuấn, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, từ trong nhẫn chữ vật lấy ra hai kiện ngọc bội một xanh một trắng, đưa cho nam tử.
“ Long Phượng Song Bội, là một cặp pháp bảo phòng ngự, ta tặng cho hai người làm quà mừng.”
Nam tử nhận chắp tay hành lễ nhận đồ.
“ Đa tạ tiền bối.”. ngôn tình ngược
Những người khác cũng hít một hơi khí lạnh, lại có người đem pháp bảo tặng lễ chuyện này làm cho tất cả thất kinh về lai lịch của Trần Quốc Hưng, Dao Mộng Huyên từ đầu tới cuối không có nói lời nào, chỉ im lặng.
Trần Quốc Hưng nhìn Dao Mộng Huyên xinh đẹp trong bộ y phục tân nương, ánh mắt thoáng chút u buồn, khẽ nói.
“ Chúc hai người thiên trường địa cửu.”
Rồi gương mặt thay đổi biến về trở về nguyên dạng, khí tức Luyện Hư Đỉnh Phong phô thiên cái địa tỏa ra, khiến tất cả chúng tu sĩ biến sắc, Trần Quốc Hưng cười một tiếng thật lớn rồi nói.
“ Nếu Mộng Huyên chịu bất kì thương tổn nào, dù là bất kì kẻ nào gây ra, Trần Chân Nhân ta cũng sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt.”
Tất cả mọi người đều kinh hãi vì khí tức kinh khủng này, ngay cả sâu bên trong Hỗn Ma Tông một lão bà cũng đã động nhưng có một âm thanh vang lên bên tai khiến cho bà lão không xuất hiện.
“ Luyện Hư Hậu Kỳ, ngươi không phải đối thủ của ta, tới nơi này chỉ là chúc phúc Mộng Huyên, nếu nàng có chút thương tổn nào đừng trách ta huyết tẩy Hỗn Ma Tông các ngươi.”
Trần Quốc Hưng nhìn Dao Mộng Huyên lần cuối, bốn mắt va chạm, hắn chỉ mỉm cười rồi thân ảnh hóa thành những đốm sáng từ từ tiêu tán, hắn không biết vì nguyên nhân gì mà hai người kia thành hôn, vì yêu thương hay vì nguyên nhân khác, nhưng Dao Mộng Huyên không nói gì, hắn cũng không thể nhúng tay, có những chuyện đôi khi chúng ta không thể kiểm soát được tất cả.
Dao Mộng Huyên trong lòng thoáng một chút mất mát, một phàm nhân năm nào mang vẻ mặt ti tiện xin nàng linh thạch, linh khí, nay đã trở thành một cường giả đỉnh thiên lập địa, trăm năm thời gian trôi qua không ngờ tới hắn có thể biến hóa kinh thiên như vậy, Dao Mộng Huyên năm đó từng một kiếm trảm tình, sau đó trở về tông môn tu luyện, hai năm sau đột phá Nguyên Anh Kỳ, là thánh nữ của Hỗn Ma Tông, cuối cùng giữa muôn vạn lựa chọn, Dao Mộng Huyên chọn Phạm Thanh con trai của tông chủ Hỗn Ma Tông, công pháp tu luyện biến hóa sau khi trảm đoạn tình cảm kia, cộng thêm sư phụ Dao Mộng Huyên hết thọ mệnh mà hóa đạo, Dao Mộng Huyên chọn Phạm Thanh, Dao Mộng Huyên chưa từng nghĩ tới Trần Quốc Hưng sau khi trảm tình, có lẽ những đoạn tình cảm đó đã không còn.
Sau đó hôn lễ cũng bắt đầu, không có vì Trần Quốc Hưng xuất hiện mà dừng lại, Trần Quốc Hưng đứng trong hư không nhìn hai người Dao Mộng Huyên, Phạm Thanh hành lễ, khóe miệng hắn mỉm cười chua chát, cuối cùng thì tình yêu vẫn chỉ là những sự lựa chọn, đoạn kí ức kia cuối cùng vẫn chỉ là kỉ niệm, thở dài một hơi rồi Trần Quốc Hưng rời đi.
“ Đi thôi.”
Trần Quốc Hưng xuất hiện bên cạnh đám Cơ Như Uyên rồi tất cả rời đi, nhìn một bức tường dài miên man, cao ngất ngưởng Trần Quốc Hưng cảm thán, đây là bức tường ngăn cản giữa Nam Châu Thổ với Man Hoang Yêu Tộc, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết tặc lưỡi mà thôi, đúng là tu chân giả làm toàn những chuyện khó nhai, nơi theo dọc những bức tường này có những tòa thành nhân tộc cường giả trấn thủ, Trần Quốc Hưng thông qua một tòa thành đi qua Man Hoang, cũng không phải là không thể bay qua chỉ là tránh phiền phức từ đám cường giả khác mà thôi, đi bộ qua bên kia là một mảnh rừng rậm rạp to lớn, cũng không có thấy yêu tộc nào, Trần Quốc Hưng nhìn Tiểu Yêu hỏi.
“ Tiểu Yêu, Yêu Tộc các ngươi không có canh phòng sao.”
“ Cái này?”
Tiểu Yêu gãi gãi mũi một lúc mới nói.
“ Hầu hết toàn là Yêu Tộc công kích nhân tộc, còn chuyện nhân tộc công phá vào Man Hoang Yêu Tộc hình như là rất hiếm.”
Trần Quốc Hưng gật đầu, cũng chẳng quan tâm nữa mà bật nhảy theo những thân cây cổ thụ, đi một tháng thời gian cuối cùng Trần Quốc Hưng cũng tới một tòa thành thị của Yêu Tộc, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, tòa thành này không giống với tòa thành nhân tộc, nói đúng hơn là giống như một cái chuồng chỉ quây xung quanh mà thôi, bên trong là những yêu tộc buôn bán trao đổi như mấy bà bán cá ngoài chợ quê ở Địa Cầu vậy.
Trần Quốc Hưng gãi gãi cằm nhìn những nhân tộc bị yêu tộc dắt đi như chó mà cau mày, nhân yêu hai tộc vốn dĩ ở thế đối lập, nhân tộc coi yêu thú như sủng vật, còn yêu tộc cũng coi nhân loại như đồ chơi, Trần Quốc Hưng ẩn thân đi xuống, lúc này Trần Quốc Hưng cùng Cơ Như Uyên đi sau Tiểu Yêu cùng lừa đen, Tuyết Nhi thì cũng chẳng có nổi bật gì chỉ có tu vi một con Yêu Quái, lừa đen trợn mắt lừa nhìn những con Yêu Thú to lớn đi qua đi lại, cũng có không ít yêu thú hóa hình nhân loại.
“ Lão đại nhìn cặp đùi kia mà đem nướng lên ăn thì thôi rồi.”
Lừa đen chảy cả nước dãi nhìn tới cặp đùi lớn của một con Yêu Thú giống gà, nơi này toàn là Yêu Thú đủ hình dạng, nơi này cũng buôn bán đủ loại linh thảo cũng dùng linh thạch, Trần Quốc Hưng như một con chuột đi lạc vào bầy gà vậy, rất nhiều thứ làm hắn cũng trợn mắt mà nhìn.
“ Tên nhân loại ngu ngốc.”
Một Yêu Tộc thân người đầu cá xấu một tay bóp lấy một nhân loại nam tử há miệng cắn một cái nửa người nam nhân chui vào trong miệng, nhai nhồm nhàm máu tươi còn chảy ra cả bên mép Ngạc Yêu, một nửa thân thể còn lại của nam nhân máu me đầm đìa vẫn còn đang co giật liên tục, sau đó cũng bị Ngạc Yêu bỏ nốt vào miệng nhai sạch sẽ.
Trần Quốc Hưng cũng chỉ hơi cau mày, chuyện này trong mắt yêu tộc chính là chuyện bình thường, cũng giống như chuyện nhân loại ăn thịt yêu tộc mà thôi, sau đó cả nhóm rời đi tiếp tục đi thăm quan cảnh quan của Man Hoang, cuối cùng dưới sự dẫn đường của Tiểu Yêu nhóm người đã tới chân một dãy núi có tên Lĩnh Nam Sơn Mạch, nơi này là tồn tại đặc thù nhất ở Man Hoang, nơi này không chỉ có những yêu tộc cường đại cư trú, cũng tồn tại rất nhiều loại bảo vật, ở trung tâm Lĩnh Nam Sơn Mạch có một ngọn núi tên gọi là Mộ Tiên Sơn, trên đó có rất nhiều loại bảo vật quý hiếm, mỗi đợt Mộ Tiên Sơn độc trướng tan đi là lúc tất cả Yêu Tộc đi vào tầm bảo, cũng tương tự như bí cảnh của nhân loại.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.