Trần Quốc Hưng cau có, đám bóng đen vẫn lao tới cắn xé Trần Quốc Hưng, quần áo hắn đã rách tới tả rồi, ngay cả quần trong cũng tơi tả lộ ra cả mông đít, cũng chẳng mấy miếng thịt nào.
“ Không tin không đập nát mày.”
Trần Quốc Hưng nhớ tới cái ghế mà hắn lấy được ở Cổ Thần Miếu chính điện, ý thức tiến vào Thiên Địa Ấn tìm cái ghế.
“ Nặng thế.”
Trần Quốc Hưng lấy ra cái ghế trong suốt như thủy tinh, nhấc nhấc một lúc mới liêu siêu nâng lên nổi, hắn nổi cả gân xanh trên mặt, cái ghế này lúc ở chính điện còn không nâng nổi, hiện tại hắn dùng hết sức mới có thể nâng được lên, chuyện này hiển nhiên có liên quan tới Thiên Địa Ấn, nếu không hắn cũng chẳng thể nhổ lên cái ghế khỏi đại điện.
“ Đập chết cụ mày.”
Trần Quốc Hưng vung mặt sau ghế khá bằng phẳng đập xuống cái đèn.
“ Ầm...rắc...”
Cái đèn bị Trần Quốc Hưng dùng cái ghế dùng hết sức đập một đòn liền vỡ nát chia năm xẻ bảy, Trần Quốc Hưng thu lại cái ghế cười cười.
“ Cứng với tao này.”
Trần Quốc Hưng vỗ vỗ tay vào nhau nhìn cái đèn đã vỡ tan nát thành nhiều mảnh, cũng không có thêm khí đen từ trong đèn chui ra nữa, ngọn lửa xanh không có tắt mà lại rơi trên đất vẫn cháy lập lòe, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mặt lấy một thanh kiếm hạ phẩm khí linh ra khều khều ngọn lửa, thanh kiếm không có bị làm sao có vẻ ngọn lửa này không có chút ảnh hưởng nào, hắn cẩn thận dùng nguyên lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282945/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.