Chương trước
Chương sau
Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, hắn thật sự không có hố, lúc đó thật sự không có ảo cảnh cơ mà, hơi xấu hổ liền quyết định bù đắp cho vị sư đệ biết điều một chút.
“ Tiểu đệ hazzz, ta nói với đệ bậc chín nghìn này có môt ảo ảnh lợi hại, siết chút nữa dạo ta tè ra quần, sư đệ ngươi cẩn thận chuẩn bị tốt tâm lý vung đao liền chém không nên do dự.”
Thiếu niên mặt trắng vẻ mặt trầm trọng khẽ gật đầu biểu thị đa tạ, bởi vì hiện tại muốn mở miệng có chút khó, còn mà hét được như Trần Quốc Hưng vừa nãy liền không thể, thiếu niên mặt trắng trong lòng cũng khiếp sợ về độ ngưu bức của sư huynh đi trước này.
Nam Tư Uyển cùng với Đỗ Trác cũng đã leo tới bậc thang thứ tám nghìn tám trăm, còn Mị Linh Nhi thì chỉ mới leo đến bậc thang bảy nghìn, những người khác cũng leo cao còn hai người bên trên Nam Tư Uyển vài bậc thang hắn cũng không có biết tên, cảm giác một chút liền chỉ có suy đoán vị tiểu sư đệ mặt trắng may ra mới có thể cùng mình lên lôi đài đánh nhau, hắn không biết rằng không nhất định phải leo lên lôi đài phân thắng bại mới dành được vệ trí đệ nhất, chuyện phân định trên lôi đài trước nay chỉ có hai người làm được.
Trần Quốc Hưng uống nước rồi tiếp tục leo lên, chín nghìn chín trăm chín mươi, bên ngoài các trưởng lão cùng đám đệ tử đều hồi hộp nhìn Trần Quốc Hưng, leo đến chín nghìn chín trăm chín mươi bậc thang không phải ai cũng có thể leo lên được.
Chín nghìn chín trăm chín mươi mốt, chân Trần Quốc Hưng vừa đặt xuống tiếng xương khớp liền vang lên, Trần Quốc Hưng nhăn mặt, sức ép ở bậc thang này cũng là quá lớn đi, hơn xa bậc thang 9990, hơn nhau có một bậc liền nặng gấp đôi, ở bậc 9990 sức ép như hai quả núi thì bậc 9991 này đã gấp đôi thành bốn quả, Trần Quốc Hưng bắt đầu thở dốc, lúc trước còn chưa gặp phải sức ép lớn nhưng hiện tại mới chính thức đụng đến cực điểm sự chịu đựng, hai mắt của Trần Quốc Hưng tỏa ra chiến ý dào dạt nhìn tám bậc thang còn lại, bước lên bậc thang thứ mười nghìn chính thức liền bước lên đỉnh Vạn Thạch Sơn.
Hít một hơi sâu Trần Quốc Hưng liền nâng chân đặt một chân lên bậc thang đá 9992, cảm nhận sức ép còn kinh khủng hơn gấp bốn lần so với bậc thang 9991, không chỉ sức ép lên thân thể mà ngay cả tinh thần linh hồn cũng bị đè ép đến mức muốn vỡ luôn ra vậy, Trần Quốc Hưng hít thật sâu đặt vững cả hai chân lên bậc thang 9992.
Đám trưởng lão cũng đã đứng bật dậy ánh mắt chăm chú nhìn lên thân thể cử động của Trần Quốc Hưng.
“ Kỳ tài, ha ha hơn lão phu này hai bậc rồi.”
Những đệ tử bên dưới cũng vỡ tung, những bàn cược bắt đầu mọc ra cá cược với nhau xem bản thân Tiêu Hạo sẽ đi được bao nhiêu bậc thang còn lại, Tống Như Ngọc cả người vang lên những tiếng xương nứt vỡ đặt chân lên bậc thứ tám nghìn, đôi mắt đã nhòe do mồ hôi chảy vào mắt nhìn lên.
“ Ca ca ta cũng đã vượt qua giới hạn của mình rất nhiều rồi.”
Dứt lời liền ngã lăn từ bậc thang thứ tám nghìn xuống, Tô lão lập tức xuất hiện ôm lấy Tống Như Ngọc nhét đan dược trị thương, nhìn khuôn mặt tái xanh của Tống Như Ngọc, Tô Lão đầy vẻ yêu thương nói.
“ Nha đầu làm tốt lắm.”
Trần Quốc Hưng lúc này đã cắn chặt răng vào nhau nhấc chân lên bậc thang thứ 9997, tiếng xương nứt vỡ cũng đã vang lên, Trần Quốc Hưng trong lòng cũng khiếp sợ vì sức ép khủng khiếp, Linh Thể Sơ cũng không thể chống đỡ được áp lực hiện tại, Trần Quốc Hưng muốn dừng lại nhưng suy nghĩ đó vừa lóe lên liền bị dập tắt, Trần Quốc Hưng trong một tích tắc liền cắn lưỡi chân tiếp tục nhấc lên, hắn có một loại cảm giác dù có chết cũng phải bước lên đỉnh của Vạn Thạch Sơn, nguyên lực lúc này cũng đã tiêu hao sạch sẽ Trần Quốc Hưng liền vận chuyển tất cả lực lượng còn sót lại, ngay cả Dương Lực bấy lâu nay không đụng đến cũng đã dùng tới, chân bước lên bậc 9998 cả nửa người liền bị ép nổ tung máu huyết bay tung tóe.
“ Aaaaa.”
Trần Quốc Hưng rít lên những tiếng đau đớn chân còn lại không có dừng mà cắn răng nhấc chân lên.
“ BÙM.”
Cả người Trần Quốc Hưng liền nổ tung tóe, máu thịt lẫn lộn, khuôn mặt Trần Quốc Hưng da thịt cũng bung bét rách toạc ra nhìn rất kinh dị, một con mắt cũng đã bị ép nổ chỉ còn một con đã đầy tia máu đỏ.
“ Bước lên, nhất định phải bước lên.”
“ Có chết cũng phải lên”
Trong đầu chỉ có suy nghĩ phải bước tiếp lên trên còn tồn tại trong đầu, những đau đớn hay tổn thương không còn tồn tại, những đệ tử bên dưới ánh mắt lộ rõ vẻ kinh dị, nhìn thân ảnh cả người là máu nội tạng cũng đã nổ bắn ra bên ngoài mà kinh hãi, ý chí bậc này không phải ai cũng có được, tất cả đều đồng thanh hô lớn.
“ Tiêu Hạo bước tiếp lên, chúng ta ủng hộ ngươi, cố lên!!!”
Đây không phải lời xúi dục đưa người ta vào chỗ chết, mà là tất cả đệ tử ở đây muốn chứng kiến một kì tích, muốn chứng kiến người đạp lên đỉnh Vạn Thạch Sơn, rất nhiều năm đã không có ai bước lên, bản thân họ không thể nhưng vẫn luôn ủng hộ thật lòng người có thể bước lên đỉnh, họ muốn bản thân chứng kiến kì tích sảy ra trong dòng sông lịch sử.
“ Thái thượng trưởng lão mau ngăn cản hắn.”
Các trưởng lão khác kích động liền hướng về phía ba vị thái thượng trưởng lão to tiếng, bất quá ba vị thái thượng trưởng lão cũng không để tâm, ánh mắt ba người đều lộ rõ vẻ tán thưởng.
“ Kỳ tích mấy chục vạn năm mới được chứng kiến, haha ta sống một đời này cũng không uổng, chúng ta ngăn được sao!”
Trần Quốc Hưng nâng đôi chân máu thịt đã be bét của mình run rẩy, khó khăn đặt lên bậc thang 9999, những người khác liền như ngừng thở nhìn một bước này, khi bàn chân máu thịt kia đặt xuống bậc thang thứ 9999, tất cả máu thịt liền hóa thành cho bụi chỉ còn một bộ xương trắng hiện ra, Trần Quốc Hưng không thể hé miệng hét thảm, đau đớn như xé toạc cả linh hồn cùng thể xác, một con mắt còn lại cũng nổ tung, Trần Quốc Hưng chìm vào bóng tối, cảm giác đau đớn này không giống như diệt kiếp đến một cách nhanh chóng khiến hắn chỉ cảm được một phần đau đớn đã ngất xỉu, mà nó từ từ đều đặn không biến mất, nó chậm rãi mới khiến cho nỗi đau càng thêm kinh khủng, ý thức dần dần mất đi Trần Quốc Hưng cơ thể ở bên ngoài vẫn cứ khó khăn nhấc chân còn lại lên bậc thang thứ 9999.
Cả người tất cả máu thịt liền hóa thành cho bụi dưới sức ép, đồ vật quần áo thì vẫn nguyên vẹn không một chút ảnh hưởng, một bộ xương trắng trong mắt mọi người vẫn đứng hiên ngang trên bậc thang thứ 9999 không một tia khí tức, tất cả mọi người im lặng chỉ biết nhìn chằm chằm vào bộ xương trắng, những người ở trên Vạn Thạch Sơn ánh mắt cũng mang theo vẻ tôn trọng nhìn về bộ xương trong tà áo xám đang từ từ đổ gục xuống.
“ Ca Ca.”
Tống Như Ngọc hét lên một tiếng tính lao lên nhưng đã bị Tô lão giữ lại.
“ Nha đầu, cứ từ từ hắn không chết dễ vậy đâu, tên nhóc này quỷ dị lắm.”
Tống Như Ngọc nghe thấy lời ấy của Tô lão thì mới yên tâm im lặng chờ đợi, Trần Quốc Hưng lúc này ý thức lại xuất hiện ở mảnh đổ vỡ hỗn loạn bên trong Thiên Địa Ấn, Tử Y đang nằm dài trên một mảnh vỡ bay lơ lửng mở mắt nhìn Trần Quốc Hưng cau mày nói.
“ Lại sắp chết?”
Trần Quốc Hưng ý thức đưa tay gãi gãi đầu, cái này cũng là bất đắc dĩ chứ nào có ai muốn đâu, nếu không có cái Thiên Địa Ấn thần bí này, Trần Quốc Hưng dám chắc bản thân đã xanh cỏ lâu rồi.
“ Được rồi, tiên dịch trên đỉnh ta liền lấy hai phần, cái ấn này cũng rách quá rồi hazzzz...”
Tử Y phất tay một cái Trần Quốc Hưng ý thức liền bay ra, trở lại với bộ xương, bất quá vẫn chẳng thể thấy gì ngoài một mảng tối đen, Trần Quốc Hưng khống chế thân thể loạng choạng ngồi dậy, tay dơ lên trước mặt rồi sờ sờ mặt, chẳng cảm nhận được cái gì Trần Quốc Hưng liền thử nắm tay lại dơ hai ngón tay, chọc chọc vào hốc mắt, trong lòng thì cảm thán vạn phần cái cảm giác này nó cũng là rất ám ảnh, cảm thấy bản thân không có áp lực nữa Trân Quốc Hưng mới sờ sờ mó mó chẳng biết đâu là hướng lên đỉnh nữa, đám tu sĩ bên dưới thì trợn mắt nhìn bộ xương của Trần Quốc Hưng làm ra những động tác quái dị.
“ Trâu bò.”
“ Tiêu Hạo sư huynh quả nhiên quá ngưu.”
Sau khi loạn sờ mó một hồi cũng có chút xác định Trần Quốc Hưng liền chắc ăn bò bằng cả tứ chi lên đỉnh, sau khi thân thể bò lết được lên đỉnh Trần Quốc Hưng bị một hấp lực kéo đi nhấn thẳng xuống một cái ao nước màu trắng trong, máu thịt nhanh chóng mọc ra cả cơ thể liền khôi phục như lúc ban đầu, Thiên Địa Ấn cũng xoay tròn hấp thu lấy hai phần nước trong ao, bộ dạng bên ngoài liền có chút khôi phục không còn nứt nẻ lớn nữa.
Khi mở mắt ra một lần nữa Trần Quốc Hưng hạnh phúc hét ầm lên vì bản thân đã khôi phục lại như lúc ban đầu, khi trải qua đau ốm mới biết quý trọng nhưng lúc thân thể bình thường, hắn lúc khống chế mỗi bộ xương của mình liền chỉ mong bản thân có thể trở lại bình thường, bởi cảm giác không có bình thường đó nó thật sự là ám ảnh.
“ Hử, Mặc Hạo Nhiên, Lý Tố Tố.”
Nhìn cái bia đá rêu phong có mấy chữ cái Trần Quốc Hưng liền nhăn mặt, đây là đề tên cho đám người đến sau nhìn một cái còn biết đã có người đến leo lên đây à, không đúng nếu đám lão già quái vật kia muốn lên đây e là không có ai ngăn được mới đúng chứ, Trần Quốc Hưng không biết rằng đám lão già kia thật sự cũng không có lên được, muốn lên thì chỉ có một cách là trèo lên, mà đám Hóa Thần, Luyện Hư trèo lên được tám nghìn bậc liền mặc kệ có trâu bò đến đâu cũng bị một lượng lượng thần bí đá xuống, thế giới nào cũng vậy, những điều huyền bí khó giải thích nhiều vô số kể, đám lão già kia cũng chỉ biết là không có leo lên nổi liền thôi chẳng đi cố làm gì rồi ăn đau khổ, cũng không thể từ trên mà nhìn xuống đỉnh núi được vì chẳng thể thấy gì cả.
Trần Quốc Hưng nhìn khoảng sân đá rêu phong ẩm mốc rộng phía trước liền bĩu môi, đây mà là lôi đài trong lời nói của đám người kia à? Là một bãi đất trống tiện cho việc đánh nhau thôi, lấy kiếm chặt một tảng đá to rồi điêu khắc một lượt tạo thành hình một con rùa cõng bia đá sinh động, Trần Quốc Hưng còn lấy cả sơn ra tô màu lên cho sinh động sau đó mới cau mày không biết viết gì tên nào lên tấm bia đá, viết tên thật thì sợ bị bốc phốt, còn tên Tiêu Hạo thì lại tiện nghi cho cái tên đó, đắn đo một hồi liền quyết định viết tên thật của mình lên, nếu ai có hỏi thì nói em viết bậy cho vui.
“ Trần Quốc Hưng, cường giả Địa Cầu đã đi qua.”
Hài lòng rồi thu kiếm tìm một vị trí đẹp đặt con rùa đá cõng bia rồi chẳng thấy có ai nữa liền đi ra chỗ bậc thang ngó xuống, chẳng có ai leo lên nữa Trần Quốc Hưng liền nhìn một vòng ngoài cái ao cạn ra cũng chẳng có thêm gì liền đi xuống theo bậc thang, vừa đi còn vừa vẫy tay chào như chiến sĩ giải phóng quân chiến thắng trở về vậy, oai phong khí phách.
“ Tiêu sư huynh ngươi thật ngưu.”
“ Tiêu sư huynh.”
“ Tiêu sư huynh.”
Được chào đón như ido giới trẻ làm Trần Quốc Hưng cũng có chút ái ngại, cười ra một nụ cười chuẩn chỉ hé răng không hé lợi đón nhận tình cảm nồng nhiệt.
“ Tên tiểu tử này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.