Trần Quốc Hưng nhăn mặt, ngay cả tên của đối phương nghe cũng ngầu rồi, khuôn mặt cũng thuộc dạng ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan lộ ra vẻ cân đối cả người tỏa ra một loại khí thế của bậc quân vương. “ Tiêu Hạo, thỉnh giáo.” Trần Quốc Hưng cũng chắp tay chào đối phương, Diệp Minh Vương trong tay lóe lên xuất hiện một cây thiết côn màu đen, hoa văn trên thiết côn được khắc họa một cách tinh xảo cổ xưa, Trần Quốc Hưng nhăn mặt, đối phương vậy mà lại lấy ra một thiết côn chỉ là phàm khí, không đúng không phải là phàm khí mà có lẽ là bố trí một số phong ấn trên cây thiết côn, thiên nhãn của Trần Quốc Hưng cũng không thể nhìn ra cấp bậc của thiết côn. “ Tiêu huynh, một côn này của ta không phải ai cũng có thể đỡ được, huynh nên thận trọng nếu ta mạnh tay Tiêu huynh chịu tổn hại vậy đừng trách ta.” Trần Quốc Hưng nghe đối phương dùng chiêu uy hiếp tâm lý thì sít chút nữa bật cười, cái tên này cũng thích ra vẻ phết đây, lát nữa ông đánh cho nát đít thì cũng đùng có khóc, Trần Quốc Hưng tiếu ý trên môi mở miệng. “ Ta cũng không am hiểu nhiều về côn pháp, nhưng thấy Diệp sư đệ dùng thiết côn vậy ta cũng đành dùng côn pháp đấu với sư đệ.” Trần Quốc Hưng ngoáy ngoáy lỗ tay móc ra một cây thiết côn màu vàng kim rồi chống mạnh xuống sàn lôi đài tạo ra một chấn động không nhỏ. “ Côn tốt.” Diệp Minh Vương hai mắt cũng lập lòe nhìn tới cây gậy sắt trong tay Trần Quốc Hưng, hắn mỉm cười bắt đầu chém gió. “ Đây là Như Ý Kim Cô Bổng, năm đó Tề Thiên Đại Thánh chính là một dùng một gậy này đấu với mười vạn thiên binh thiên tướng nhà trời, một mình một gậy đanh tan thiên tướng nhà trời tạo nên một truyền kì vang danh vạn cổ.” Diệp Minh Vương mày kiếm hơi nhăn lại, dò hỏi. “ Tề Thiên Đại Thánh là ai? Sao ta chưa từng nghe tới.” Trần Quốc Hưng ách một tiếng rồi vung gậy nói. “ Là một cường giả Yêu Tộc.” “ Tiêu huynh học rộng biết nhiều lĩnh giáo.” Diệp Minh Vương cũng không tiếp tục dài dòng liền vung gậy lao lên, Trần Quốc Hưng cũng cầm gậy sắt lao lên, hai người vung gậy đối chọi một kích đầu tiên, hoa lửa từ thân gậy va chạm lóe lên, cả hai cùng nhăn mày sau một kích liền lùi ra sau đều hướng về trưởng lão chấp sự nói. “ Lôi đài có thể sửa không vậy?” Sau trận chiến vừa rồi lôi đài cũng không có được tu sửa, cứ để nguyên hiện trạng nứt nẻ có chút nhìn không thuận mắt, trưởng lão chấp sự nghe vậy liền vung tay, thổ nguyên lực tràn ra mặt sàn lôi đài gợn lên như sóng sau đó nhanh chóng liền lại như cũ. Trần Quốc Hưng cùng Diệp Minh Vương nhìn nhau rồi lao lên, hai gậy một lần nữa va chạm âm thanh nổ tung vang lên, kình khí của hai người tạo ra hai loại màu sắc riêng biệt, của Trần Quốc Hưng là màu vàng nhạt của Diệp Minh Vương là màu trắng. “ Tiêu huynh, không tệ đáng để ta dốc lực rồi.” “ Diệp sư đệ, ngươi cứ phóng ngựa tới, ta chưa từng ngán kẻ nào.” Hai thân ảnh tách nhau ra rồi quấn lấy nhau, côn ảnh va chạm tiếng nổ đì đùng phát ra trên lôi đài, hai thân ảnh càng lúc càng nhanh tạo nên hình ảnh trên lôi đài đâu đâu cũng thấy bóng mờ của hai người, ở bên dưới lôi đài các đệ tử khác cũng chẳng thể quan sát rõ ràng trận chiến của hai người, ở một số chỗ tỉ lệ đặt cược của cả hai người bắt đầu tăng lên, thực lực mà hai người thể hiện ra không có các pháp thuật hoa lệ, chỉ đơn giản là va chạm, dùng sức lực thân thể đánh ra những côn ẩn chứa đầy sức mạnh. “ Ầm.” Hai đầu côn va chạm, kình khí lần này tỏa ra sới tung cả lôi đài, đất đá bề mặt nứt nẻ bay loạn xạ, Trần Quốc Hưng càng đánh càng hăng sức lực cùng dần dần tăng thêm, Diệp Minh Vương sức lực cũng không nhỏ, hắn đã dùng đến bảy thành sức lực mà Diệp Minh Vương vẫn có thể đối chọi hiển nhiên đối phương cũng không phải dạng vừa, hai người tách nhau ra một lần nữa, Diệp Minh Vương liền lên tiếng. “ Ta không phải đối thủ của Tiêu huynh ở phương diện sức lực.” “ Ta chỉ là có chút thần lực trời sinh mà thôi, đánh với Diệp sư đệ cũng đã dốc hết sức rồi.” Cả hai nhìn nhau đều tự hiểu là được, ai cũng không muốn bộc lộ hoàn toàn sức mạnh của mình, Diệp Minh Vương khẽ phất tay trên thiết côn của mình một vòng sáng lóe lên, thiết côn như được giải khai phong ấn, sức mạnh từ trong thiết côn tỏa ra rung động mãnh liệt. - Nộ Bổng Đả Sơn. Diệp Minh Vương lao lên một côn vung lên đánh thẳng thiết côn giáng xuống phía đầu Trần Quốc Hưng. - Loạn Bổng Đánh Chó. Trần Quốc Hưng cũng thi triển đánh ra bổng pháp đánh lung tung của cái bang, một gậy quét một gậy, thiết côn của Diệp Minh Vương đánh tới, bá khí ngập trời Trần Quốc Hưng dơ gậy hoành ngang đỡ một gậy của Diệp Minh Vương. “ Ầm.” Trần Quốc Hưng hai chân lún xuống lôi đài, vẻ mặt khó coi, từ cây thiết côn của Diệp Minh Vương tựa như có sức nạng vạn cân đè xuống, làm cho cây gậy trong tay Trần Quốc Hưng cũng oằn cong một phần, Diệp Minh Vương thu thiết côn về nhanh như cắt đâm ra thê một côn hướng về ngực Trần Quốc Hưng. - Nhất Côn Phá. Trần Quốc Hưng gậy sắt trong tay vừa vặn dơ ngang đỡ được một gậy, cả thân thể lập tức bay vèo ra sau cày sới tung cả mặt sàn lôi đài, còn thiếu chút nữa liền rơi khỏi lôi đài. “ Ca ca cố lên, đừng có thua, muội dốc hết tài sản của mình để cược huynh thắng rồi đó.” Trần Quốc Hưng nhìn tiểu muội muội nhặt được ở bên dưới lôi đài hô hào liền lắc đầu xoay người một gậy đập xuống. “ Ầm.” Diệp Minh Vương lĩnh trọn một gậy liền văng ra sau cũng chẳng kém so với bộ dạng lúc nãy của Trần Quốc Hưng là mấy, cả hai đều đứng ở mép lôi đài nhìn nhau, chiến ý hừng hực tỏa ra. “ Cứ đánh như vậy liền nhàm chán.” Trần Quốc Hưng cũng thu lại gậy sắt lấy ra U Minh Song Đao của mình cười cười. “ Lĩnh ngộ côn pháp không giỏi, liền đành phải dùng vũ khí thuận tay đánh với Diệp sư đệ rồi.” - Hóa Linh Cây thiết côn trong tay Diệp Minh Vương liền bay ra rồi hóa thành một đầu Lục Hầu mặc một bộ khôi giáp, Trần Quốc Hưng trợn mắt nhìn con Lục Hầu sáu tay đều nắm một cây thiết côn đen sì. Cứ như vậy lại lĩnh ngộ tới Hóa Linh Ý Cảnh, thật sư là bất công, hắn hiện tại ngay cả đao ý cũng chưa lĩnh ngộ được, vậy mà hết người này đến người khác đã lĩnh ngộ đến Hóa Linh Ý Cảnh, thật sự là muốn đâm đầu vào gối ngất xỉu. “ Tiêu huynh vậy thì chúng ta so đấu Ý Cảnh!” “ Ta còn chưa cả lĩnh ngộ được Đao Ý.” Trần Quốc Hưng cảm giác mặt mình hơi cứng lại khi nói ra, bất quá không được dấu dốt làm gì, không biết thì cứ nói không biết. Diệp Minh Vương khoé miệng cũng giật giật nghi hoặc nhìn Trần Quốc Hưng, thật sự không biết hay là đang giả vờ. Lục Hầu Ý Cảnh liền nhoáng một cái xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng, thiết côn trong sáu tay liền đánh tới, Trần Quốc Hưng tay kết ấn thi triển U Minh Song Đao, vừa đánh trả vừa ngăn cản công kích của đối phương, đao khí cùng côn ảnh ngập trời quấn lấy nhau, bất quá người bên ngoài đều nhận ra Trần Quốc Hưng đang rơi vào thế hạ phong, bị Lục Hầu Ý Cảnh của Diệp Minh Vương đè ép, ở bên dưới đám đệ tử cũng là một trận bàn tán, vậy là năm nay ở riêng lôi đài Tứ Linh đã xuất hiện ba người lĩnh ngộ tới Hóa Linh Ý Cảnh, thật sự không tầm thường, cộng thêm thần thể xuất thế trận chiến ở lôi đài Tứ Quy hiện tại đều chiếm cứ ảnh mắt của rất nhiều người, ở một góc có một đôi mắt đẹp nhìn lên khuôn mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn trên lôi đài, khẽ lẩm bẩm. “ Cái tên khốn kiếp, vậy mà lại còn thể đi tới vòng này, tu vi tăng tiến quá nhanh, hazzz...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]