Chương trước
Chương sau
“ Đoành.”
Đạo lôi kiếp đầu tiên bổ xuống, lôi kiếp tho to như cái bắp đùi xanh lè lè một màu từ trong tầng mây đen bổ xuống, Hoàng Sâm bên trong lôi kiếp thần sắc vẫn như thường ngửa đầu đánh ra một quyền.
Lập tức một quyền ảnh màu xanh lao lên thiên không chặn đứng thiên kiếp đang đánh xuống.
“ Ầm...”
Một quyền va chạm cùng lôi kiếp vậy mà dễ dàng đánh tan thiên kiếp, lôi điện chia năm xẻ bảy văng tứ tung, Trần Quốc Hưng ngửa cổ há hốc mồm, quả nhiên Hoàng Sâm này căn cơ cực kì vững trắc, tu vi tinh thuần không phải dạng vừa, vậy mà một quyền lại có thể đánh tan đạo thiên kiếp đầu tiên thực lực rất trâu bò.
“ Củ cảu này e là sau khi đột phá sẽ rất mạnh à!”
Trên trời dường như bị Hoàng Sâm chọc tức sấm chớp nổ đì đùng chẳng mấy chốc đạo thiên kiếp thứ hai đã buông xuống, một đạo lôi điện không xê xích hơn đạo đầu tiên là mấy, khác với dùng một quyền ngăn cản như trước Hoàng Sâm tạo ra một cái cây hư ảnh to lớn xanh tươi bao phủ cả người vào bên trong, nhìn hư ảnh cái cây khổng lồ Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, điệu bộ như vậy rất giống mấy cái cây lớn hiên ngang trong mưa gió, mặc cho những cơn gió lớn thổi nghiêng ngả nhưng cũng không thể làm đổ thân cây.
“ Đoành...ầm...ầm...”
Thiên kiếp đánh lên thân cây lớn mà Hoàng Sâm tạo ra, lôi điện lan ra bao trùm cả hư ảnh vào bên trong, qua một lát lôi kiếp liền tiêu tán, hư ảnh cái cây vẫn hiên ngang không có dấu hiệu bị thương tổn qua.
“ Đủ trâu à nha.”
Trần Quốc Hưng không khỏi hít một hơi khí lạnh khen ngợi, Hoàng Sâm này thực lực như vậy hắn đoán cũng thuộc dạng máu mặt cân hai cân ba chứ không đùa, Cơ Như Uyên độ kiếp khi trước bộ dạng chật vật không tả nổi, phải vất vả mới vượt qua được hai đạo thiên kiếp, còn Hoàng Sâm nhìn bộ dạng này không mấy khó khăn.
“ Ơ sao lôi kiếp đánh có một đạo vậy nhỉ? Lần trước Như Uyên nàng bị hai ba đạo tụ lại đánh xuống một lượt, quả nhiên nữ nhân lão thiên già cũng quá là thương yêu đi.”
Trần Quốc Hưng nhìn Cơ Như Uyên cười nói.
“ Đá chết ngươi bây giờ.”
Cơ Như Uyên biết mình bị Trần Quốc Hưng nói đểu liền hừ mũi nói, sau đó cả hai tiếp tục dõi mắt nhìn lên trời.
Lúc này Hoàng Sâm hai mắt xanh con ngươi đột nhiên co lại mắng.
“ Tên nhân loại chết tiệt mồm thối như vậy.”
“ Đoành...đoành...đoành....”
Ba đạo thiêp kiếp thô to chia thành một hình tam giác cùng lúc bổ xuống, Hoàng Sâm yêu lực không ngừng điên cuồng thúc dục duy trì pháp thuật của mình, trong lòng không ngừng mắng chửi Trần Quốc Hưng, những lời hai người Trần Quốc Hưng cũng Cơ Như Uyên nói chuyện Hoàng Sâm đều nghe thấy.
“ Y ông trời thật sự hiểu lòng ta.”
Trần Quốc Hưng nhăn mặt nói, vừa mới thắc mắc một tí lão thiên liền bổ xuống ba đạo, quả nhiên là nam nữ đều được lão thiên già đối sử bình đẳng, không trọng không khinh bên nào cả.
“ Tổ Yêu Thụ.”
Hoàng Sâm hét lớn, cái cây hư ảnh lập tức phát ra những luồng sinh mệnh lực, cả cái cây dường như sống dậy, lôi kiếp đánh xuống, lôi quang sáng chói cả mắt lóe lên, hai bên va chạm tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa, Trần Quốc Hưng phải dơ tay bịt cả tai lại lùi vội ra sau.
“ Điếc tai mất.”
Trần Quốc Hưng mặt nhăn như đít khỉ vỗ vỗ hai bên tai, quả nhiên âm thanh công kích cũng không dễ chịu một tẹo nào, vừa ảnh hưởng vật lý lên thân thể, lại ảnh hưởng cả tới tinh thần, rất khó nhai.
Sau khi lôi điện tản đi thân ảnh Hoàng Sâm vẫn hiên ngang đứng trên thiên không lộ ra, cái cây hư ảnh lúc này chẳng khác gì củi khô, bị đánh cho tan tành cháy đen rồi từ từ hóa thành những điểm sáng biến mất.
Hoàng Sâm cả người cũng cháy đen sì, lúc này đang há miệng thở ra những làn khói đen như kiểu mấy dân chơi đang nhả khói thuốc lào vậy, nhìn rất điệu nghệ, khí tức trên người Hoàng Sâm hỗn loạn suy yếu, hiển nhiên vừa rồi ba đạo lôi kiếp khiến Hoàng Sâm bị thương không nhẹ.
“ Không cố được thì bảo anh, anh đỡ cho chú mày!”
Trần Quốc Hưng chụp tay làm loa hô lớn về phía Hoàng Sâm, độ kiếp Yêu Hoàng cũng giống với nhân loại đều là mười lăm đạo thiên kiếp, vượt qua mười lăm đạo mới có thể thăng cấp lên Yêu Hoàng.
“ Ta còn chịu được.”
Hoàng Sâm đôi mắt lộ ra chiến ý hừng hực nhìn bầu trời, Trần Quốc Hưng gật đầu, tên yêu tộc này rất biết điều, tự mình vượt qua tuy khó khăn sẽ tốt hơn được người khác giúp đỡ, có thể tôi luyện bản thân trải qua khó khăn thì mới có thể ngày càng trưởng thành được.
“ Đoành.”
Lần này chỉ có một đạo thiên kiếp đánh xuống, Hoàng Sâm lấy một cành cây đen khô dài, giống như một cây gậy vậy nhưng cũng có chút cong cong queo queo, dài độ gần hai mét, hai bàn tay mộc yêu của mình nắm chặt lấy cây gậy cong người vung một gậy đánh ra.
“ Thiên Nhai Bổng Pháp.”
Cây gậy càng ngày càng hóa lớn đánh tới phía thiên kiếp, khi va chạm với thiên kiếp cây gậy đã hóa lớn cỡ hai người ôm mới hết, Trần Quốc Hưng tí nữa thì rớt con mắt ra bên ngoài lẩm bẩm trong miệng.
“ Sao có chút giống như Tôn Ngộ Không đang vung Kim Cô Bổng vậy nhỉ?”
Lôi kiếp dưới một gậy chi uy của Hoàng Sâm liền bị đánh tan tành văng tứ tung, Chu Tiến Công lúc này nấp ở một góc ánh mắt lóe lên vẻ kinh sợ nhìn lên bầu trời, lúc này có mấy đạo lôi kiếp tàn dư văng tới, khi nhận ra Chu Tiến Công vẻ mặt cứng đờ còn không kịp chạy lôi kiếp đã đánh tới trước mặt, nếu trúng đạo lôi kiếp tàn hư này Chu Tiến Công đảm bảo bản thân sẽ trở thành một đống cho bụi, thiên kiếp của cường giả bậc này Chu Tiến Công hắn không có chịu nổi.
Cây trượng gỗ trong tay Chu Tiến Công khẽ rung, khí linh lão giả xanh lè liền chắn trước người Chu Tiến Công há cái miệng của mình hút lôi kiếp vào trong bụng sau đó phồng mồm trợn mắt nuốt lôi kiếp xuống, lập tức hai bên tai phóng ra hai luồng khói đen pha chút cả lửa cháy giống như ống sả của mấy con xe đua vậy.
“ Tiểu oa nhi Hoàng Sâm khốn kiếp, ngươi đừng có đánh thiêp kiếp đi lung tung, sẽ hại chết người đó.”
Khí linh Mộc Trượng Thiên trợn mắt oang oác mở mồm mắng Hoàng Sâm, lúc này trên bầu trời yêu thân Hoàng Sâm cũng bắt đầu biến lớn, chẳng mấy chốc đã biến thành một thân thể khổng lồ cầm trong tay cây gậy đen quay tròn, thiên kiếp liên tục đánh xuống đì đùng.
“ Thiên Nhai Loạn Bổng.”
Vô số hư ảnh phân thân Hoàng Sâm hiện ra bất quá thân thể không lớn bằng bản thể mà thôi, trong tay đều nắm gậy đen hướng thẳng bầu trời đánh tới, Trần Quốc Hưng nhìn một màn này càng trợn mắt.
Tề Thiên Đại Thánh năm xưa không biết có abc với một gốc củ cải trắng nào ở nơi này hay không lại để lại đồ tử đồ tôn, càng nhìn càng thấy giống mấy cái chiêu phân thân của đại thánh trong phim, một mình một gậy đánh với mười vạn thiên binh thiên tướng nhà trời, cảm giác chắc chắn là ngầu lòi luôn, không biết bản thân bao giờ mới có thể thi triển pháp thuật màu mè như vậy, lúc đó bản thân hắn nhất định cũng rất oai phong.
Thiên kiếp không ngừng đánh xuống, Hoàng Sâm một gậy cùng phân thân hư ảnh đều xông lên vung gậy đánh nát thiêp kiếp, một trời lôi điện văng tứ tung, mấy cái cây ở đỉnh ngọn núi thế mà lại nhổ cả gốc của mình lên kẻ thì nhảy lò cò chạy đi, kẻ thì như người dùng hai phần rễ lớn chạy như người, Trần Quốc Hưng nhìn chỉ biết há mồm mà thôi, mấy cái cây này có thể nhổ rễ của mình tự mình bỏ chạy toán loạn nhìn rất là khôi hài, có kẻ có vẻ còn không quen cách chạy như con người liền ngã lên ngã xuống, xong quay ra bò lê lết trên đất nhìn cảnh tượng hỗn loạn cứ như là chạy loạn chiến tranh vậy.
Đạo thứ mười ba sau một tiếng nổ rền vang, một đạo lôi kiếp vàng nhạt to ngang bắp đùi người trường thành giáng xuống nhanh đến mức Hoàng Sâm chỉ kịp vung gậy thì cả lôi kiếp đã đánh xuống người Hoàng Sâm.
“ ĐOÀNH...ẦM...”
Thanh âm nổ tung vang lên, Trần Quốc Hưng ánh mắt co lại lẩm bẩm.
“ CMN, BỊP RỒI.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.