Không gian phía sau vòng xoáy là một lối đi khá nhỏ, chỉ vừa một người đi vừa, cả ba theo lối đi tiến về phía trước đi một lúc phía trước liền mở rộng, đi đến một hang động rộng lớn Hoàng Sâm liền dừng lại nói. “ Đừng có chạm vào quan tài của Tổ Hoàng, đây là điều cấm kị” Trần Quốc Hưng lúc này hai mắt sáng lập lòe nhìn một hồ nước nhỏ ở một góc, còn về phần chiếc quan tài to đen sì ở giữa hang có những rễ cây bao phủ hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn qua mà thôi. “ Sinh Mệnh Thủy, mẹ của ta ơi.” Trần Quốc Hưng há hốc mồm chạy đến chỗ hồ nước nhỏ áng chừng chỗ này cũng phải đến hơn một trăm lít Sinh Mệnh Thủy, cái này mà đem ra ngoài bán đi thì hắn không chừng sẽ chở thành người giàu có nhất Nam Châu mất, Sinh Mệnh Thủy có tác dụng phối chế với một số đan dược luyện chế ra Sinh Mệnh Đan một loại đan dược có thể kéo dài tuổi thọ cho tu sĩ sử dụng, ai mà chẳng sợ chết cơ chứ thứ có thể khiến co bản thân tăng lên thọ nguyên ai mà chẳng muốn, không ai sợ mình sống quá lâu cả. Sinh Mệnh Thủy còn có thể trực tiếp sử dụng cũng đạt được hiệu quả tốt, nếu đem Sinh Mệnh Thủy tưới lên một cái cây sắp chết thì cũng có thể làm cái cây sống lại phát triển một cách tươi tốt, đem tưới lên cái cây bình thường trong nháy mắt cũng có thể khiến cái cây phát triển đến cực hạn, nghĩ tới đó Trần Quốc Hưng sửng số, cái rừng cây bị mình đốt cháy sau đó sinh trưởng một cách nhanh chóng hẳn là liên quan tới Sinh Mệnh Thủy này, ngó nghiêng cái hồ nhỏ Sinh Mệnh Thủy một hồi hắn phát hiện có một cái lỗ nhỏ dưới đáy hồ nước trong veo, chắc hẳn Sinh Mệnh Thủy từ cái lỗ đó chảy đi, Hắn liền mở Thiên Nhãn lên quan sát, lỗ nhỏ dưới hồ thông tới một mạch nước ngầm, Sinh Mệnh Thủy hòa tan vào trong nước bình thường cũng sẽ bị loãng đi nhưng tác dụng vẫn còn, mà cái mạch nước ngầm này hắn đoán là bao phủ quanh cả cái Yêu Lâm này, hẳn là bố trí của Tổ Hoàng nhằm cung cấp sinh mệnh lực cho cả Yêu Lâm, vì thế Yêu Lâm mới có thể tồn tại ở địa bàn nhân tộc mà không có mấy kẻ có thể phá hủy được. Nhìn lên bên trên có một rãnh nhỏ đang nhỏ từng giọt Sinh Mệnh Thủy vào trong hồ, Trần Quốc Hưng nhăn mặt khi phát hiện Sinh Mệnh Thủy chảy ra từ bên dưới quan tài đen to kia, hắn xoa xoa cằm, Sinh Mệnh Thủy này không phải là từ thân xác của Tổ Hoàng chảy ra đó chứ, nghĩ như vậy hắn có chút gì đó nghe ghê ghê cổ, theo một ý nghĩa nào đó Sinh Mệnh Thủy là nước chảy ra từ cơ thể đang phân hủy của Tổ Hoàng, Trần Quốc Hưng khẽ lắc lâc đầu nói. “ Không sao dù sao nước của một cái cây, cũng không phải là xác người không sao." “ Sinh Mệnh Thủy ngươi có thể lấy bảy phần.” Hoàng Sâm nói, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nhìn Cơ Như Uyên nói. “ Ta chỉ lấy năm phần, không cần nhiều.” Sinh Mệnh Thủy này trân quý thật đấy nhưng làm chuyện gì cũng không nên làm quá, phải để lại cho những kẻ khác, nếu mà lượng Sinh Mệnh Thủy cung cấp không đủ cho Yêu Lâm vậy thì nơi này chẳng mấy sẽ chở thành một nơi hoang vắng bị nhân loại phá hủy hoàn toàn, kết quả như vậy hắn không muốn nhìn thấy, tu luyện hầu như chính là khai thác tài nguyên để dùng không có phải là thứ sản xuất đi ra, rất nhanh tài nguyên sẽ bị cạn kiệt, rất nhiều loại kì trân dị bảo đã tuyệt chủng cả rồi, cho đến khi tài nguyên cạn sạch lúc đó việc tu luyện của tu sĩ tự nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn, đại đạo vì thế mà từ từ bị bào mòn cắt đứt, cho đến khi chẳng còn mấy tu sĩ có thể tu luyện nữa, Địa Cầu xa xưa cũng tồn tại tu sĩ nhưng sau này dần dần linh khí thiên địa cạn kiệt, tài nguyên trên Địa Cầu cũng cạn, vì thế số lượng tu sĩ càng ngày càng ít, truyền thừa tu tiên cũng vì vậy mà đứt đoạn đến thời hiện đại hầu như chẳng còn mấy tu sĩ. Hắn chẳng thể thay đổi thực trạng của tu chân giới đang ngày càng đi xuống, nhưng cũng chỉ đơn giản để lại một phần tài nguyên cho hậu bối mà thôi, thịnh suy của thiên địa đại đạo hắn không thể ngăn cản, bản thân còn có thể tu luyện hắn đã cho rằng mình may mắn hơn rất nhiều kẻ khác rồi, tu càng sớm tương lai càng đỡ vất vả nếu chẳng may mà đến lúc hết sạch tài nguyên hắn dù có trâu bò với những kí ức truyền thừa không có tài nguyên tu luyện thì cũng chỉ còn biết hít thở chờ đến ngày xuống lỗ mà thôi. Cơ Như Uyên lấy ra một cái bình ngọc lấy đi một nửa Sinh Mệnh Thủy rồi đưa bình ngọc linh khí cho Trần Quốc Hưng, hắn liền thu lại vào trong Thiên Địa Ấn. “ Sinh Mệnh Thủy làm cái giá trao đổi có vẻ không được công bằng cho lắm.” Trần Quốc Hưng cười cười nhìn Hoàng Sâm nói, cái gì cũng nên để lại một ít nhưng không có nghĩa là những thứ khác không lấy, mà còn phải thứ tốt gì cũng nên thu lấy, ngươi không dùng thì người thân của ngươi dùng, con người là như vậy, những điều tốt đẹp trước tiên phải dành cho ngươi thân của mình trước, còn về phần thiên hạ thì tính sau. Hoàng Sâm đi tới chỗ quan tài đen sì to lớn không biết được làm từ vật liệu gì, xung quanh thì có những rễ cây quấn quanh bộ dạng những chiếc rễ cây cũng không tầm thường, Hoàng Sâm đi ra phía bên kia quan tài, thò bàn tay của mình ra nhẹ nhàng nhổ lấy một gốc cây nhỏ với một chiếc lá. “ Hẳn là đã đủ rồi.” “ Mộc Thiên Nhất Diệp.” Trần Quốc Hưng ánh mắt phát sáng, thứ này có chút tương tự với Hỏa Cư Vân Thảo đều là chí bảo linh thảo thuộc tính, sử dụng nó có thể tăng cường lĩnh ngộ công pháp thuộc tính cũng như cảm ngộ, mấy cái đồ dạng này là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, không ngờ tới chỗ Mộ Địa Tổ Hoàng này lại có nhiều đồ tốt như vậy, đến bây giờ hắn cũng chưa rõ rốt cuộc tu vi của Hoàng Sâm Tổ Hoàng là gì, không nhịn được hắn liền hỏi. “ Củ cải, rốt cuộc tu vi của Tổ Hoàng nhà ngươi khi còn sống là gì vậy?” “ Độ Kiếp Kỳ.” Trần Quốc Hưng nghe xong thì há hốc mồm, hắn đang nghe cái vẹo gì thế nhỉ, Độ Kiếp Kỳ? chẳng phải thế giới này chỉ có tu vi Luyện Hư Kỳ là cao nhất à? Lúc trước trời đất không biến dị thì đột phá Luyện Hư Kỳ đều sẽ phi thăng lên giới diện cao hơn, sao bây giờ tự nhiên lại nhảy ra tu vi khủng khiếp như vậy, ngày xưa xưa ơi là xưa cái thế giới này vẫn tồn tại mấy tồn tại như Độ Kiếp Kỳ cơ à, chuyện này nghe cứ thấy sai sai. “ Ngươi không có lừa ta đó chứ?” Bấy giờ đến lượt Trần Quốc Hưng nghi ngờ, chuyện này hơi có chút khó tin, Hoàng Sâm cũng trầm ngâm nói. “ Ta biết vì sao ngươi nói như vậy, nhưng thực chất là như vậy Tổ Hoàng tu vi đã là cường giả Độ Kiếp.” “ Tổ Hoàng của ngươi ngỏm củ tỏi được bao nhiêu năm rồi?” Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm hỏi, Hoàng Sâm vẻ mặt hiện rõ vẻ không hiểu liền hỏi lại. “ Ngỏm củ tỏi là gì?” “ Đại loại là chết đó.” “ Khoảng hơn bảy mươi vạn năm rồi.” Trần Quốc Hưng chính thức ngu người, chuyện này quả nhiên là xa lắc xa lơ từ hồi nảo hồi nao rồi, hắn khẽ lắc đầu không muốn đi sâu thêm vào vấn đề này, chuyện này nghe đến đây đã thấy đau đầu rồi hắn không có muốn đi tìm rõ nguyên nhân vì sao cái thế giới này lại thay đổi chóng mặt nhiều như vậy, như vậy mà hắn chết vì tò mò mất. “ Đi ra ngoài thôi.” Trần Quốc Hưng khẽ xoa xoa chán rồi nói, hai người một yêu liền trở về Tổ Hoàng Điện, sau đó mới nói chuyện đến vấn đề Hoàng Sâm đột phá Yêu Hoàng, cả ba nói chuyện đến nửa ngày rồi mới lâm vào yên tĩnh. Ở một nơi khác Chu Tiến Công đang có mặt tại một không gian tràn ngập sắc xanh hư ảo, bốn phía là những vách đá có ghi chi chít chữ cùng những hình vẽ, ở góc động đá có một cây trượng gỗ tỏa ra ánh sáng xanh nhè nhè, đang rung rung bộ dạng dường như đang kích động, Chu Tiến Công hai mắt cũng lập lòe ánh sáng đi tới chỗ cây trượng gỗ một tay đưa ra miệng lẩm bẩm. “ Là ngươi kêu gọi ta sao?” Khi bàn tay chạm vào cây trượng một ánh sáng xanh bao phủ cả hang đá, không biết qua bao lâu khi ánh sáng biến mất Chu Tiến Công lộ ra, trong tay đang cầm cây trượng gỗ ngây ngốc nói. “ Mộc Trượng Thiên.” Nếu cái tên này chuyền ra tu chân giới sẽ tạo nên một trận chấn động kinh thiên, bảy mươi vạn năm trước sau trận chiến Nhân Yêu rất nhiều lão quái vật của cả hai bên ngã xuống, trong số đó có Độ Kiếp Kỳ cường giả nhân tộc Lãng Y Độ Mộc, cường giả Độ Kiếp này nổi tiếng với công pháp mộc hệ của mình cùng một kiện pháp bảo có tên Mộc Trượng Thiên, là một pháp bảo đỉnh phong đã tiếp cận bán tiên khí, kiện pháp bảo đó vì để luyện chế thành công mà ngay cả luyện khí sư cửu phẩm cũng phải bỏ mạng của mình mới có thể thành công luyện chế thành công, từ đó Mộc Thiên Trượng được xếp vào danh sách vũ khí bán tiên khí cường đại nhất của tu chân giới Nam Châu, trong bản danh sách đó chỉ có ba thứ. Đệ nhất Diệt Thiên Kiếm, Đệ Nhị Mộc Trượng Thiên, Đệ Tam Sát Phá Đao ba loại vũ khí nằm trong tay hai người và một yêu, Diệt Thiên Kiếm danh bài đệ nhất nằm trong tay một kiếm tu, kẻ này là một thiên tài có thiên phú kiếm đạo kinh khủng, một người một kiếm đi khắp thiên hạ khiêu chiến chưa từng bại trận, cả tu chân giới Nam Châu đều công nhận đệ nhất thần kiếm Nhất Trùng Dương cùng với đó thanh Diệt Thiên Kiếm cũng chính là thanh kiếm đi theo với Nhất Trùng Dương từ khi còn là một thanh linh khí hạ phẩm, dần dần được tu bổ trở thành một kiện bán tiên khí vang dang Nam Châu, Nhất Trùng Dương chỉ đam mê kiếm đạo một người một kiếm ngang dọc không tham gia vào phân tranh của Nhân Yêu hai tộc, sau này có rất nhiều lời đồn đoán Nhất Trùng Dương để lại Diệt Thiên Kiếm của mình đã phi thăng thượng giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]