Chương trước
Chương sau
Khi Trần Quốc Hưng tỉnh dậy mọi thứ đều bình thường, hắn vỗ vỗ cái đầu của mình, mọi thứ hỗn loạn một lúc sau đó hân mới mới trầm ngâm, một con mắt đen sì xuất hiện ở tiên lộ sau đó sảy ra chuyện gì hắn không thể nào nhớ nổi nữa, lắc lắc cái đầu đến mức muốn gãy cả cổ Trần Quốc Hưng thở dài nghĩ mãi cũng không ra liền không nghĩ thêm.
Nhìn sang bên cạnh Cơ Như Uyên vẫn đang nằm trên đất, Trần Quốc Hưng liền đi tới đánh thức.
" Dậy đi con lợn này!"
Lay lay một lúc những Cơ Như Uyên không hề có phản ứng, Trần Quốc Hưng tính kiểm tra thân thể của Cơ Như Uyên nhưng lại bị ngăn cản ở bên ngoài, tinh thần lực không thể đi vào, hắn cũng chỉ khẽ lắc đầu cõng Cơ Như Uyên lên lưng rồi phi thẳng một hướng bừa, dù sao hắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào.
Đến tối Cơ Như Uyên mới tỉnh lại cũng không nhớ chuyện gì đã sảy ra, Trần Quốc Hưng cũng ngao ngán thở dài nghĩ một hồi mới lên tiếng.
" Cơ Như Uyên ngươi hiện tại tu vi là gì?"
Cơ Như Uyên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ quái dị, một lúc mới nói.
" Hẳn là Luyện Hư Sơ Kỳ "
Trần Quốc Hưng gãi gãi cằm, Luyện Hư phá toái hư không phi thăng giới diện cao hơn, nhưng xem ra thế giới này có gì đó bất thường, vắt óc suy nghĩ một hồi hắn cũng vứt ra sau đầu bởi vì chuyện trước mắt là hắn cần ngưng tụ kim đan đột phá, tính toán một hồi hắn cũng không định đột phá luôn, mà chờ thêm một thời gian ổn định vững chắc mới đột phá, những toà nhà cao phải có nền móng vững chắc.
" Đây là nơi nào vậy?"
Trần Quốc Hưng lấy ra một túi xúc xích xiên vào đám que nhỏ nướng lên trên đống than lửa đỏ quay qua hỏi Cơ Như Uyên.
" Ngươi chờ chút."
— QUẢNG CÁO —
Một luồng thần thức quét qua làm Trần Quốc Hưng cũng khó chịu, hắn cảm thán quả nhiên thần thức cường đại, nếu Cơ Như Uyên muốn giết một kẻ có tu vi Trúc Cơ Đỉnh Phong như hắn thì chỉ cần một ý niệm hắn cũng trở thành một đống cặn bã, may mắn lần đó có Tử Y giúp đỡ khống chế ý thức của Cơ Như Uyên hắn mới có thể độ hoá nàng.
" Nơi này thuộc ngoại vi tiếp giáp giữa Hợp Hoan Tông và Yêu Linh Các."
Trần Quốc Hưng khoé miệng nhếch lên, hắn lúc trước đã từng nói sẽ đá đít cái đám nhóc con ở Hợp Hoan Tông, nói mà không làm thì là không được, quân tử mười năm mới báo thù, còn hắn chẳng phải quân tử nên có cơ hội nhất đỉnh phải báo, mà hiện tại một Luyện Hư Kỳ làm bảo tiêu cho hắn thì ở tu chân giới này hắn lại thuộc vào hàng khủng rồi, đụng tới hắn là đá phải bom nguyên tử rồi.
" Ăn đi."
Trần Quốc Hưng đưa cho Cơ Như Uyên một que xúc xích nướng, Cơ Như Uyên gật đầu nhận lấy xúc xích rồi nhìn hắn nói.
" Hơn trăm năm rồi ta còn chưa ăn một thứ gì!"
Trần Quốc Hưng chấm xúc xích vào đĩa tương ớt đã đổ ra rồi đút cả vào mồm ăn nhồm nhàm.
( Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com mong độc giả ủng hộ gạch đá để tác xây nhà:)))
" Có thực mới vực được đạo, ăn đi."
Cơ Như Uyên gật đầu làm như hắn chấm tương ớt rồi bỏ cả nguyên cây xúc xích vào mồm nhai nhồm nhàm, Trần Quốc Hưng khoé miệng cười cười, tiếp tục đưa xúc xích nướng cho Cơ Như Uyên ăn, sau đó lấy ra mấy lớn Pepsi ướp lạnh rồi bật nắp uống, tuy là có chút hoá chất nhưng đối với hắn chẳng si nhê gì nên cũng không sợ ăn uống.
Ăn no uống say tất nhiên là phải đi ngủ, hắn lôi nguyên cả một căn nhà hai tầng ra bên ngoài bố trí một lúc rồi kéo Cơ Như Uyên đi vào, thấy những đồ đạc kì lạ Cơ Như Uyên như một đứa trẻ bắt đầu hỏi đủ thứ hắn cũng xoa xoa chán mà trả lời.
Nhảy lên chiếc giường lớn Trần Quốc Hưng hưởng thụ cảm giác thoải mái, tu hành có chút khắc khổ thì mới thành công, nhưng hưởng thụ thì vẫn phải hưởng thụ, không nơi nào thoải mái bằng cái giường cả, nằm ngủ đến giữa trưa thì gọi là max thoải mái, nhưng mà ngủ nhiều thì chẳng có mấy kẻ thành công cả, thời gian là như nhau người khác thức dậy sớm để thành công còn hắn thì ngược lại, cứ ngủ cho đã biết đâu ngày mai ngỏm củ tỏi thì lại ối rồi ôi.
" Ta ngủ cùng ngươi?"
— QUẢNG CÁO —
Cơ Như Uyên đứng ở mép giường nhìn Trần Quốc Hưng hỏi, hắn vỗ vỗ bên cạnh mình mỉm cười.
" Cứ thoải mái."
Cơ Như Uyên mỉm cười rồi nhảy lên giường nằm xuống bên cạnh Trần Quốc Hưng rồi vòng tay ôm lấy hắn, Trần Quốc Hưng bấy giờ mới lên tiếng.
" Cơ Như Uyên sao ngươi lại chọn ta làm kẻ thái bổ đột phá?"
Cơ Như Uyên vẻ mặt hơi đổi, môi đỏ khẽ cắn rồi nói.
" Bởi vì thân thể ngươi dương khí rất mạnh, cộng thêm thần thức của ta không thể xâm nhập vào ta đoán có lẽ ngươi là Hư Linh Thể, linh thể đứng đầu trong thập đại linh thể."
Trần Quốc Hưng tặc lưỡi một cái, hắn vậy mà có sức hấp dẫn thân thể như vậy sao, sau này không khoé lại có thêm khối kẻ muốn thái bổ hắn cũng nên, khẽ thở dài một tiếng Trần Quốc Hưng nói.
" Ngủ đi, mai trở về Hợp Hoan Tông cướp bóc một trận."
Trần Quốc Hưng nhắm mắt lại, Cơ Như Uyên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của hắn, trong ánh mắt loé lên vẻ khác thường, tay ngọc vẽ vẽ ở ngực hắn một lúc sau liền nằm đè lên người Trần Quốc Hưng.
" Ta muốn thoải mái."
Trần Quốc Hưng mở mắt, vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói.
" Được."
— QUẢNG CÁO —
Sau đó là những chuỗi âm thanh cùng động tác mờ ám.
Hôm sau Cơ Như Uyên mang theo Trần Quốc Hưng xé rách hư không mấy lần loáng một cái đã xuất hiện ở trên bầu trời Hợp Hoan Tông, Cơ Như Uyên liếc mắt nhìn tới vài chỗ khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt nói.
" Mấy kẻ tu vi Bán Hư các ngươi vẫn chưa chịu rời đi!"
Trong hư không một trận rung động bốn bóng người đi ra, hai năm hai nữ tất cả đều mang bộ dạng già nua, trên khuôn mặt đều hiện ra nét kinh dị nhìn Cơ Như Uyên.
" Ngươi vậy mà lại vượt qua diệt kiếp?"
Trần Quốc Hưng khoé miệng co giật, diệt kiếp? Nghe cái tên rồi nhớ lại đạo lôi kiếp khủng bố đó Trần Quốc Hưng vẫn còn ám ảnh, không ngờ tới tự nhiên lại chui từ đâu ra một đạo lôi kiếp kinh khủng như vậy, cũng may là hắn không có tèo ở trong đạo thiên kiếp đó.
Cơ Như Uyên nhếch miệng, sau lưng pháp tướng Hoá Thần của mình hiện ra, là một người phụ nữ có ba khuôn mặt mang theo sắc thái khác nhau, mặt chính giữa mang theo vẻ đoan chính, mặt bên trái là nét quyến rũ mị hoặc, mặt bên phải là hồn nhiên ngây thơ, pháp tướng có sáu cánh tay trong đó đều cầm đủ loại vũ khí, đặc biệt phía sau pháp tướng có một vòng quang luân màu trắng xoay tròn, nhìn thấy vòng quang luân vòng tròn đang xoay sau pháp tướng bốn người đều khiếp sợ cunh kính mà chắp tay.
" Tiền bối."
Vòng quang luân đó chính là đại diện của pháp tướng phản hư, thành tựu Luyện Hư Kỳ, tuy bốn người được gọi là Bán Hư nhưng cách biệt giữa Luyện Hư chân chính là khoảng cách không thể nào bù đắp, đây là cách biệt về chất linh nguyên từ từ biến đổi trở thành pháp lực, sự chuyển hoá năng lượng biến đổi về chất cũng khiến cho tu sĩ sở hữu sức mạnh kinh khủng, Nguyên Anh có thể cảm ngộ sức mạnh thiên địa, Hoá Thần có thể mượn nhờ một phần sức mạnh thiên địa, còn Luyện Hư là điều khiển cả một vùng thiên địa, Luyện Hư có giới vực riêng của mình, ở trong phạm vi giới vực của Luyện Hư thì coi như ngươi đang ở trong lồng của người khác, muốn chém muốn giết tùy tâm, biến thiên địa thành giới vực của mình là bản lĩnh áp đảo những kẻ có tu vi thấp hơn của Luyện Hư, dưới Luyện Hư thì chính là một con kiến, còn đặt chân vào Luyên Hư thì được xem như đứng vào hàng trâu bò rồi, tuy nhiên giới vực mạnh hay yếu còn phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố khác nhau, không phải cứ có giới vực là vô địch, vô địch với những kẻ có tu vi thấp hơn mà thôi, còn ngang hoặc cao hơn thì giới vực cũng phải xem xét mạnh yếu cùng rất nhiều yếu tố để quyết định thắng thua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.