Trần Quốc Hưng cùng Vũ Liên đi theo sau Vũ Thuần Dương ra phía sau hậu sơn của chủ phong, đến trước một vách núi đá Vũ Thuần Dương tay kết ấn đánh ra vài đạo thủ ấn, vách đá liền được mở ra lộ ra một thông đạo, ba người đi vào bên trong cửa thông đạo liền đóng lại, không gian bên trong được thắp sáng bằng Lam Thạch một loại đá phát sáng, mà kể cả có tối đen sì không ba người vẫn có thể thấy đường mà đi.
Đi qua mấy trăm tầng cầm chế mới đi đến nơi, Trần Quốc Hưng cũng phải líu lưỡi cảm thán, nếu đi ăn trộm mà gặp phải chi chít cấm chế trận pháp như này thì chỉ có nước dơ tay đầu hàng.
Một lão giả cả người khoác một bộ bạch y khuôn mặt tuấn tú có tám phần tương tự Vũ Thuần Dương, tuy nhiên khuôn mặt của lão giả hiện rõ vẻ mệt mỏi suy yếu, vừa nhìn thấy lão giả Vũ Liên liền hô lên.
" Gia gia."
Rồi chạy lại phía lão giả giật giật áo, lão giả cũng mở mắt, đôi mắt nhìn Vũ Liên khoé miệng mỉm cười tay xoa đầu Vũ Liên.
" Chẳng mấy đã lớn như vậy rồi!"
Vũ Liên cười nói.
" Gia gia người bỏ cháu đi tận mười ba năm rồi, bây giờ gia gia mới trở về."
Lão giả chỉ cười không nói, Trần Quốc Hưng thì nhíu chặt mày, sinh mệnh của lão giả này chẳng còn lại bao nhiêu trên người rõ ràng là thương thế rất nặng, nhưng khí tức vẫn cực kì hùng hậu, hắn cảm giác đối phương chỉ cần một ý niệm hắn chết không kịp ngáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282801/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.