Buổi tối đang ngồi xếp bằng tu luyện chợt Trần Quốc Hưng mở mắt, miệng lẩm bẩm.
" Ừ ba tên Luyện Khí Kỳ tầng tám, một tên Luyện Khí Đỉnh Phong."
Khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười, rồi mở cửa đi ra ngoài chờ đợi đám người kia đến, một lúc bốn bóng người xuất hiện, tên thanh niên to lớn lúc chiều bị hắn đánh vừa thấy Trần Quốc Hưng liền chỉ tay.
" Vương huynh là hắn đánh lén ta."
Tên to lớn nói với kẻ có khuôn mặt hung ác đi đầu, tên được gọi là Vương huynh nheo mắt khi không hề cảm giác được khí tức của Trần Quốc Hưng, trong lòng đã lộp bộp, còn không đợi Vương Chính Minh lên tiếng thì Trần Quốc Hưng đã nắn nắn xương cổ tay nổ lên những tiếng răng rắc, nói lớn.
" Nửa đêm nửa hôm đến chỗ của ta ở, các ngươi định ăm trộm, ta đánh chết các ngươi."
Dứt lời thì thân ảnh đã loé lên, sau đó là một chuỗi âm thanh kêu thảm thiết vang lên cho đến khi im bặt, Trần Quốc Hưng vẫn đứng thẳng người nheo mắt nhìn bốn tên đang nằm dưới đất rên rỉ, mắt nheo lại ở túi trữ vật bên hông của Vũ Chính Minh, dơ tay hấp một cái túi trữ vật liền rơi vào tay, hắn gật gù.
" Đây coi như là phí mà các ngươi trả cho việc dám mò tới nơi này."
Vương Chinh Minh vẻ mặt tái mét, ra mặt cho tiểu đệ ai ngờ vừa bị đánh còn bị cướp nữa, Trần Quốc Hưng nhìn bốn người cười toe toét nói.
" Ta nhớ mặt cái ngươi rồi, biến đi chiều mai quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282792/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.