Trần Quốc Hưng đảo mắt nhìn xung quanh một hồi cũng không thấy thứ gì tốt liền nhăn mặt, lại để ý đến từng người một, khi nhìn đến cô gái bên nhóm Việt Nam, mắt hắn sáng lên, ở eo cô gái có quấn một túi đồ bằng vải bên trong có khí tức của linh thảo toả ra, hắn liếm liếm môi, vận khí dạo này khá tốt gặp được nhiều thứ hay ho, hắn cũng chẳng nhận mình là người tốt, vì vậy hắn quyết định lát nữa lao ra ăn cướp, linh thảo mà dẫn đến quyết chiến sinh tử chắc chắn là đồ hiếm. Đám người này lại không có dạng không gian trữ vật, xem ra đồ trữ vật thuộc loại cực kì hiếm rồi, đáng tiếc thật. “ Chết đi Nguyễn Sơn.” Một trong hai người đang vây công ông già không nhịn nổi liền lấy ra một lá phù màu xanh nhạt. Trần Quốc Hưng giật mình nhìn một màn này, theo màu sắc, khí tức mà lá phù kia phát ra thì ít nhất lá phù cũng đã đạt tới phù lục trung cấp, ít nhất cũng phải cấp 4, hắn còn nghi ngờ làm sao để một tên Luyện Khí Kỳ tầng 8 kích hoạt được một lá phù trung cấp. Tu sĩ nhóm Trung Quốc phun lên trên mặt lá phù một ngụm tinh huyết, lập tức lá phù sáng rực lên, rồi hoá thành một con linh xà màu xanh lá, sau đó tay kết ấn chỉ về phía ông già hô lớn. “ Đi, Linh Hoá Xà Phù.” Trần Quốc Hưng ngẩn ngơ, cứ như vậy là kích hoạt được phù lục trung cấp à ? Hắn ngẩn ra, mẹ nó thời đại quả thật thay đổi rồi, khẽ xoa xoa cằm nhìn pháp thuật linh xà há cái miệng đỏ lòm lòm lao lên cắn về phía ông già, xem ông già ấy chống làm sao được đòn này. Ông già kia tay kết ấn, móc trong túi ra một lá phù màu vàng kết ấn phun tinh huyết lên, cả lá phù hoá thành những tia sáng màu vàng tụ lại hình thành một con rùa lớn bao quanh ông già. “ Con mợ nó chứ !” Cũng là phù lục cấp 3 chứ không đùa được, không biết đám này lấy đâu được lắm phù lục thế, nếu mà hắn lao ra không cẩn thận người ta lôi cả phù cao cấp ra hắn chạy cũng không kịp, hắn cực kì tò mò làm sao mà tên tu sĩ kia lại có thể kích hoạt được phù trung giai, lát nữa phải bổ đầu tên đó ra xem mới được. Một Xà một Quy lao vào nhau, kình khí pháp thuật xung đột bắn ra, làm 3 cặp khác đang đối chiến cũng phải tạm dừng đình chiến lui ra sau. Cả hai tu sĩ đang cung cấp linh lực cho pháp thuật của mình, vẻ mặt cả hai người lúc này đã tái nhợt chán nhỏ mồ hồi tong tỏng. “ Lên.” Tên tu sĩ còn lại vây công ông già cũng không đứng nhìn lập tức tung thêm một lá phù sơ cấp. Một đạo ánh sáng hình mũi tên lao lên đánh thẳng lên pháp thuật hình Quy của ông già, bên nhóm người Việt Nam chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ không kịp trợ giúp. “ Ầm ầm” tiếng nổ lớn vang lên, ông già bị đánh văng ra sau đập gãy cả vài gốc cây lớn, một phù lục sơ cấp một trung cấp công kích, làm sao mà ông già một thân một mình đỡ nổi, ăn đạn ngay lập tức. Trần Quốc Hưng bĩu môi, cũng vẫn nằm ườn trên ngọn cây xem tình hình tiếp theo. Nhóm 5 người Trung Quốc tụ tập lại một chỗ, hai người trung niên đi đầu cười phá lên. “ Nguyễn Sơn, ông già rồi nên chết được rồi.” Ông già đã được 3 người còn lại đỡ lấy, khó khăn nôn ra mấy ngụm máu lớn, bất lực nhìn đám người kia tiến tới. “ Nguyễn Ngọc, cháu mau chạy đi, ta và chú của con sẽ cản lại.” Một người đàn ông dơ tay lên đẩy cô gái về phía sau. Nhưng nhóm 5 người đã bao vây nhóm 4 người lại, cô gái lộ ra vẻ mặt chua sót nói.
“ Chạy ? Con sẽ không bỏ mặc mọi người.” Người trung niên thở dài, nắm chặt kiếm trong tay, dù chết cũng phải kéo theo một hai kẻ đi theo. “ Cận thận.” Đột nhiên một trong hai người trung niên vây công ông già lúc nãy chợt hô lên, ngay sau đó mấy chục đạo đao khí nhằm nhóm 5 người mà công kích. Cùng lúc đó Mị Ảnh Khinh Thân Thuật được hắn thúc dục cực hạn, thân ảnh loé lên xuất hiện ngay sau cạnh cô gái của nhóm 5 người, bổ một đao xuống. Đã bước chân lên con đường tu hành thì kẻ địch là gái hay trai thì việc gia tay cũng không ảnh hưởng nhiều, một sống một chết là kết cục duy nhất. “ Hự.” Một đao bổ xuống chém gãy thanh kiếm trong tay cô gái, rồi bổ xuống người cô gái, một đạo quang mang loé lên ngăn cản đao của hắn, cô gái bị đánh văng ra sau trên người không hề bị đao chém trúng. Trần Quốc Hưng nhăn mày lại, mẹ nó đồ tốt trên người đám này sao mà lắm thế nhỉ, còn có cả bảo mệnh phù. Không chờ đối phương phản ứng hắn đã thay mục tiêu bổ thêm một đao xuống người gần nhất. Một đao ngọt lịm cắt đôi thanh kiếm trong tay của tên tu sĩ rồi chém một nhát trước ngực, máu tươi phun ra, hắn nhăn mũi rồi nhảy ra sau không tiếp tục công kích thêm, giết người là phạm pháp đó hắn chỉ chém cho người ta bị thương là được rồi. Ba người còn lại sau một hồi chật vật với đao khí, trên người đã có vài vết thương cực kì chật vật. “ Khốn kiếp, muốn chết.” Cả ba người còn lại lao lên về phía Trần Quốc Hưng, hắn cười ha ha quay lại nói với ba người còn đang ngơ ngác của nhóm 4 người. “ Này lên thôi chứ định đứng ở đó nhìn tôi bị người ta làm thịt à ?” 2 người trung niên nhìn nhau rồi cùng lao lên, chỉ còn cô gái đỡ lấy ông già chăm sóc. Trần Quốc Hưng cười dài vác thanh Âm Đao trong tay lên, chọn đối tượng có tu vi yếu nhất mà đánh, còn kẻ có tu vi mạnh thì để hai người kia chia nhau mà đánh, hắn đâu có thừa sức. Cười dài nhìn người đàn ông trước mặt, Trần Quốc Hưng hớn hở móc ra một lá phù màu vàng với những hình vẽ ngoằn ngoèo. Đây là lá Thiên Lôi Phù vừa ăn cướp từ tên Nguyễn Bằng, chuyền linh lực vào trong lá phù, ánh sáng loé lên một đoàn lôi điện từ trong lá phù lao ra hướng về phía người trung niên. “ Đoành “ một tiếng người tu sĩ trung niên ăn nguyên một đạo lôi điện cả người liền bốc khói đen sì sì, cả người co giật đùng đùng rồi ngã xuống đất. Trần Quốc Hưng hớn hở cười, bây giờ mà hắn có một nắm phù lục tung ra một lúc thì vô địch con mẹ nó rồi, đánh đấm gì cho thêm mệt. Thò tay lên đầu người trung niên, tiến hành sưu hồn, công kích đao khí lúc trước cũng đã làm cho tu sĩ trung niên bị thương, ăn thêm một đạo Thiên Lôi Phù thì đi đời nhà ma luôn. Một lúc hắn mới vỗ vỗ tay vác đao đứng dậy đi đến chỗ cô gái cùng ông già đang ở một bên dưỡng thương. “ Cảm ơn…” Cô gái thấy Trần Quốc Hưng tiến tới liền lên tiếng cảm ơn, nhưng còn chưa nói hết câu thanh đao có hình thù kì lạ đã đặt lên cổ của cô. “ Ha ha không cần cảm ơn, đưa gốc linh thảo kia đây !”
Trần Quốc Hưng vui vẻ hất mặt về phía bụng cô gái. Cô gái cùng ông già vẻ mặt cứng đờ lại, ông già khó khăn lên tiếng. “ Tiểu…” Còn chưa nói hết câu, Trần Quốc Hưng nhìn qua ông già mà cắt lời. “ Còn ông đưa luôn cả phương thức toạ độ tiến vào Hoàng Liên Giới ra đây !” Ông già mặt mũi vốn đã tái nhợt nghe hắn nói xong thì lại càng thêm tái, tưởng là được cứu đâu ai dè cuối cùng vẫn bị người ta cho ăn một đao. Thấy ông già im lặng, Trần Quốc Hưng nhăn nhở nói. “ Này này, ông đừng có lằng nhằng, tôi không phải người tốt đâu, lỡ như bổ cho cháu gái ông một đao hoặc chẳng hạn không nhịn được lôi cháu gái ông ra kia mà đưa đẩy thì đừng có trách.” Ông già khó hiểu nhìn hắn rồi nói. “ Đưa đẩy là gì ?” Hắn ngu người luôn, giải thích sao bây giờ nhỉ, người xưa gọi hiếp dâm hay cưỡng bức là gì nhỉ ? Mợ nó đau đầu thật đấy. “ Ông đừng có lằng nhằng nói đi, không là tôi bổ cho cháu ông một đao đấy !” Ông già nhìn thanh đao kì dị đặt sát cổ cháu gái thì thở dài, ho lên khù khụ. Lấy ra một tấm lệnh bài ném qua cho hắn. Trần Quốc Hưng bắt lấy tấm lệnh bài nhìn một hồi rồi cầm lấy cũng không cần hỏi thêm. “ Ơ kìa cô gái, móc nốt gốc linh thảo ra đây.” Hắn nâng cằm cô gái lên bằng thân cây đao nanh rắn, cô gái cắn chặt cặp môi đỏ thở phì phò như trâu, dùng đôi mắt như oán phụ nhìn Trần Quốc Hưng, hắn cười nhạt thúc dụi. “ Nhanh lên, tôi bổ cho một đao đi đời nhà ma bây giờ.” Cô gái khẽ nhìn qua phía hai người trung niên vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt cắn chặt môi, rồi gỡ tấm vải ở eo đưa cho hắn, cầm được linh thảo vào trong tay hắn hớn hở, quả nhiên là ăn cướp làm con người ta sảng khoái mà. Thu lại cây đao, hắn khẽ cúi xuống sát tai cô gái dùng giọng điệu bỉ ổi nói. “ Ngực cô trắng đấy, cũng rất to.” Rồi nghênh ngang xách đao bước đi, để lại đằng sau cặp mắt như muốn phun ra lửa nhìn theo… Chạy đi một đoạn xa hắn thu tất cả vào vòng tay, lớp linh lực trên mặt cũng được thu lại khôi phục diện mạo, rồi vắt chân lên cổ chạy như điên một mạch, lằng nhằng ở lại mà tự nhiên lại có tu sĩ khác xuất hiện, lại rách việc. Một buổi sáng thức dậy trên chiếc giường thân yêu hắn cảm thấy cuộc sống thật đẹp, tâm tình tốt đẹp không thể tả nổi, tối hôm qua sau khi ăn cướp đồ của người ta hắn chạy một mạch về nhà luôn, sau đó mới lấy gốc linh thảo cướp được ra kiểm tra, làm hắn vui mừng như muốn ngất đi, vậy là lại là 1 gốc Hoàng Nguyên Hoa 1 trong 3 loại linh thảo chính để luyện chế Trúc Cơ Đan, trên đời này chỉ cần mong cầu kiểu gì mà chả đạt được, không hiểu đám người kia tìm thấy ở đâu, những bây giờ ở trong túi của hắn rồi. Giải quyết xong mấy chuyện linh tinh rồi, hắn cũng phải đi thăm con gái cùng cô vợ bên Mẽo mới được. Còn Hằng dạo này cùng ông anh trai bận bịu tối ngày vì cái công ty mà ông anh trai Hằng vừa mở, hắn cũng không nhúng tay vào, người ta có chí hướng riêng của mình, hắn không tham gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]