Sáng hôm sau hắn vẫn phải lết cái thân tàn tạ đến trường học, đạp xe cong mông trên đường hít những luồng không khí lạnh lẽo của mùa đông hắn cảm thán không thôi, tu luyện cũng đâu có tốt đẹp gì đâu, nhiệt độ cơ thể hắn lúc nào cũng ở mức thích hợp, mùa hè thì mát mùa đông thì ấm, mất đi sự cảm nhận rét mướt xoăn tít thằng em lại của mùa đông miền Bắc. Vứt xe vào chỗ rồi đi vào lớp luôn, hôm nay hắn ăn tạm mì tôm ở nhà rồi nên không ăn sáng thêm nữa, đi vào lớp thì thằng Dũng nó ném cho hắn cái chổi nói. “ Định mệnh thằng bạn, hôm nay đến phiên trừng nhật mày lại đi muộn, tính loè anh em à ?” Trần Quốc Hưng cầm lấy cây chổi ngỡ ngàng ơ lên một tiếng, hôm nay đến phiên hắn vệ sinh lớp đầu giờ, hắn vứt cái cặp vào chỗ ngồi, rồi bắt tay vào công việc quét lớp, nhoằng một cái 30 giây hắn đã quét xong cái lớp, vứt cái chổi xuống cuối lớp rồi hắn phi lên bảng vơ lấy cái giẻ lau bảng, mất thêm 30 giây để lau qua cái bảng, còn nước rửa tay vẫn còn trong veo nên hắn lười không thèm thay, mất 1 phút đồng hồ để dọn qua cái lớp rồi hắn hiên ngang mà về chỗ ngồi. Bọn bạn học nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một siêu nhân. Ngồi vào chỗ thấy chúng nó tụ tập ôm ấp nhau cho ấm áp, hắn khinh bỉ một lũ biến thái 3d. Nhàm chán học hết buổi sáng, trưa về cơm nước xong xuôi hắn nhảy lên giường mà vắt tay lên chán suy tư. Lục lọi những kí ức trong đầu một hồi lâu mắt hắn toả sáng, miệng lầm bầm. “ Bá Đao Tam Thức.” Ngồi ngẩn ngơ 1 tiếng đồng hồ sau đó hắn không nhịn được nữa mà phi thân ra ngoài ban công, chạy nhảy vài vòng đã đến giữa khu rừng phía sau nhà hắn. Dừng lại ở một bãi đất khá bằng phẳng, trong tay hắn loé lên hai thanh đao làm từ nanh đại xà, cắm hai thanh đao nanh rắn xuống đất, hắn lại đưa tay lên mà xoa xoa cằm. Hắn là người thích dùng đao, một đao bổ xuống vạn thân nhuốm máu, khí phách hiên ngang là điều mà một đao khách luôn có, đáng tiếc hắn lại không cho rằng bản thân hắn hiên ngang đường hoàng gì cho lắm, vì thế đao pháp của hắn cần phải biến đổi mới được. Nhìn qua hai thanh đao nanh rắn cắm ở dưới đất hắn nhăn mày, suy nghĩ một lúc liền cầm hai thanh đao nanh rắn lên vung vung. “ Gọi là Âm Dương Song Đao đi.” Hài lòng với cái tên mà hắn vừa nghĩ ra, nhét hai thanh đao lên đeo ở trên lưng bằng một sợi dây leo, hắn cảm thán. “ Như này mới giống giang hồ võ hiệp.” Gật gù với tạo hình ngầu bá cháy của mình, hắn phi thân lướt đi trong rừng, chạy thêm 15 phút hắn dừng lại ở một bãi chuối rừng lớn, mắt loé lên miệng gầm lên. “ Chém.”
Đưa tay rút Âm Dương Song Đao trên lưng rồi phi lên, hai tay chém loạn xạ vào những thân cân chuối rừng. Tiếng đổ “ ầm ầm “ vang lên ,hắn càng chém càng hăng tay vung liên tục, gần 1 tiếng sau hắn chống đao xuống đất miệng thở hồng hộc. Đảo mắt nhìn lại hắn giật thót mình, bãi chuối rộng đến cả 1km bị hắn chém tan tành không còn sót lại một cây, hắn trong đầu hiện lên mấy chữ “ Cao thủ chém chuối.” thì bất đắc dĩ lắc đầu, dơ hai thanh đao đã dính đầy nhựa chuối đen xám hắn thở dài. Đao pháp cần chém ra ngàn đao vạn đao, chém tới khi nào hắn cảm thấy bản thân không chế đao trong tay như một bộ phận thân thể, tuỳ ý khống chế thì lúc đó hắn mới đặt chân vào cảnh cửa đầu tiên của đao pháp “ Đao Như Thân” Đao nắm trong tay tuỳ điều khiển sử dụng như một bộ phận cơ thể. Khi mà đạt tới đỉnh phong của Đao Như Thân đao pháp sẽ biến hoá trở thành Đao Trong Thân, không đao mà lại như có đao, tất cả bộ phận thân thể cũng có thể trở thành đao, khi đột phá Đao Trong Thân đến đỉnh phong sẽ bước vào cảnh giới Đao Trong Tâm, lúc này người và đao hợp nhất vạn vật đều có thể là đao, ngay cả một suy nghĩ cũng hoá thành vạn đao. Cảnh giới tối cao của đao hắn chỉ được đọc lại những tâm đắc tu luyện được ghi chép lại trong bộ “ Bá Đao Tam Thức” về một cảnh giới mà ngay cả người sáng tạo ra Bá Đao Tham Thức cũng chỉ mờ mịt cảm ngộ đến mà thôi. “ Tâm Không Đao “ rốt cuộc là cảnh giới như thế nào, đến ngay cả người sáng tạo ra Bá Đao Tam Thức vẫn chưa thấu hiểu. Hắn tò mò nhưng cũng chỉ biết mặc kệ ném mấy cái vẫn đề đó ra phía sau, cảnh giới đầu tiên hắn còn chưa đạt đến, nghĩ làm gì đến các cảnh giới phía sau. Đứng dậy xách đao đi về mấy tảng đá lớn ở gần đó, cứ như vậy hai tay hắn vung lên chém liên tục vào những tảng đá tập luyện không ngừng nghỉ. Thời gian cứ như vậy trôi đi, sáng hắn đi học chiều lại xách đao đi vào trong rừng mà chém đá, những tảng đá lớn được hắn vừa chém vừa khống chế mà tạo ra những hình thù điêu khắc, là chim là rồng là người có đủ các hình dạng, luyện tập chém đao để khắc lên những hình thù khiến cho hắn trong việc khống chế lực đạo tốt hơn. Miệt mài nửa tháng trời khiến hắn có chút mệt mỏi, con đường đến với thành công phải trải qua rèn luyện khổ cực, hắn vẫn cố gắng luyện tập . Cầm quả trứng đã luộc chín ở trong tay sau đó hắn đặt lên một cọc gỗ nhỏ được cắm vào đất, một đầu cắt bằng để làm vị trí đặt quả trứng. Hít một hơi thật sâu, tay phải đặt ra sau lưng, tay trái vươn ra nắm lấy thanh Âm Đao rồi hắn hét lên. “ Chém.” Tay trái vung lên nhanh như gió, chém ra những tàn đao, 30 giây sau hắn cắm đao xuống đất, thở phù ra một hơi dài, vẻ mặt chăm chú nhìn quả trứng, vỏ ngoài quả trứng đã bị hắn chém sạch sẽ chỉ sót lại một ít ở phần đế quả trứng tiếp xúc với cọc gỗ, thò tay cầm quả trứng lên nhìn thật kĩ, lòng trắng trứng có mấy vết chém sượt qua. Hắn thở dài xem ra lực đạo còn chưa chính xác, bỏ quả trứng vào mồm ăn nhồm nhoàm hắn lại lấy ra một quả trứng khác đặt lên, tay trái để ra sau lưng tay phải nắm lấy Dương Đao hít một hơi thật sâu, vung tay chém ra những tàn ảnh đao loé lên. Buông đao cắm xuống đất hắn hí hửng cầm quả trứng lên nhìn nhìn, lần này khả năng khống chế của tay phải hắn tốt hơn, trên lòng trắng trứng chỉ có một hai vết xước nhỏ, mỉm cười rồi bỏ luôn quả trứng vào mồm. Nửa tháng chém trứng cứ như vậy trôi nhanh qua, một tháng sau hắn nhắm mắt cũng có thể chém sạch vỏ trứng mà không để lại một vết xước. Nằm dài trên đất hắn cảm thán không thôi. “ Mình đúng là một thiên tài mà.” Nghĩ tới phương pháp luyện tập của mình hắn nhếch miệng, lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, rồi vác mông trở về nhà.
Ở một căn phòng bí mật, lúc này đang tụ tập 11 người, người phụ nữ đứng đầu mở máy tính ra mở đoạn video của Trần Quốc Hưng tập luyện, rồi cười cười nhìn 10 người còn lại. “ Ô cái shit, đây nhất định là hiệu ứng hình ảnh.” Một tên tầm 20 tuổi dáng vẻ đẹp trai lên tiếng, người phụ nữ liền dơ nắm đấm không thương tiếc đấm thẳng mặt tên thanh niên vừa mới nói, làm cậu ta ôm mặt lăn ra đất. “ Hừ, tên nhóc này mồm mép dạo này lại nhanh nhảu rồi đó, đây là đang luyện tập không phải giờ để chơi.” Người thanh niên ôm mắt đứng dậy, cười méo mó nói. “ Yes Sir.” Người phụ nữ cười cười hài lòng, các thành viên khác bộ dạng mỗi người quay đi một nơi cố gắng nhịn cười. “ Nghiêm túc cho tôi.” Người phụ nữ hài lòng vì thái độ của người thanh niên, sau đó trợn mắt với đám người còn lại, tất cả ở dưới uy nghiêm của người phụ nữ liền nghiên túc trở lại, người phụ nữ gật đầu nói. “ Thiếu gia nói ai mà hoàn thành việc huấn luyện lần này trong một tháng, cậu ấy sẽ truyền cho 5 người hoành thành sớm nhất một bộ bí kíp.” Người phụ nữ dứt lời thì tất cả hai mắt toả sáng, tay xoa xoa vào nhau, vẻ mặt hiện lên sự cuồng nhiệt. Người thanh niên lúc nãy bị đấm vẻ mặt hiện lên sùng bái mà nói. “ Của em nhất định em sẽ là người hoành thành huấn luyện sớm nhất.” Người phụ nữ bĩu bĩu môi nói. “ Nhóc con với thái độ lười biếng của cậu chỉ sợ lần này cậu lại bị ăn đánh rồi.” Người thanh niên cười gượng một cái, sau đó liền xung phong đi tập luyện đầu tiên, những người khác cũng nhanh chóng đi tập luyện, những người ở đây đa phần đều sử dụng kiếm duy nhất chỉ có người thanh niên là dùng đao giống với Trần Quốc Hưng, khoảng thời gian gần đây xung quanh các siêu thị bị quét sạch một lượng lớn trứng gà, nếu để hắn biết đám người kia vì luyện tập mà lãng phí bao nhiêu thức ăn hắn sẽ đem cả đám đập cho một trận vì cái tội lãng phí thức ăn. Trần Quốc Hưng lúc này đang vắt chân nằm trên nóc nhà mà ngắm nhìn bầu trời đêm., “ Bá Đao Tam Thức “ không phải là công pháp tu tiên, nó chỉ đơn thuần là một bộ đao pháp công kích, tuy nhiên nó cũng có thể sử dụng cho các loại vũ khí khác như kiếm, thương…nó thuộc về một loại võ kĩ của cổ võ giả ở thời kì thượng cổ, không biết người thủ hộ trước kia làm sao mà ăn trộm được lưu lại trong truyền thừa. Thời kì thượng cổ linh khí tồn tại dồi dào ở khắp nơi, tu tiên giả đi đầy đất, nhưng cũng có bậc thiên tài mặc dù không có linh căn nhưng họ lại sáng tạo ra một loại phương thức tu luyện nội khí được gọi là võ giả, tuy nhiên để so sánh với tu tiên giả thì còn kém xa, tu tiên giả tu luyện là pháp thuật, đứng ở ngoài vạn dặm phất tay cũng có thể giết người. Tuy không cường đại bằng pháp thuật nhưng võ giả cũng sáng tạo ra cho riêng mình những loại võ kĩ đặc sắc, Trần Quốc Hưng cảm giác kết hợp giữa võ đạo với pháp thuật là một sự kết hợp hoàn hảo, trong chiến đấu sẽ có rất nhiều hữu ích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]