Trần Quốc Hưng còn đang phân vân có nên cứu con rùa già này không, những kẻ sống lâu đều thành tinh hết rồi, biết đâu còn có trò gì phía sau, cái này không thể không phòng.
“ Lão Quy, không phải ra không tin tưởng ngươi, nhưng nhớ đâu ngươi thoát được khỏi bia trấn thiên không thực hiện lời hứu, lại hám hại ta thì sao.”
Con rùa mặt già hiện lên vẻ nghiêm túc, râu mép dựng ngược lên nói.
“ Hừ, lão Quy ta khinh thường mấy chuyện đó, ta không có giống lòng dạ nhân tộc của các ngươi.”
Trần Quốc Hưng chỉ cười nghiêng đầu mà nhìn lão rùa già, cũng không có nói gì, con rùa già thấy vẻ mặt cười cợt của Trần Quốc Hưng cũng hơi nhăn mặt, trong lòng Huyền Minh Lão Quy thì đã muốn nhai đầu tên tiểu tử nhân loại trước mặt, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì hiện lên vẻ mặt trầm ngâm.
“ Ta thề được hay không.”
Trần Quốc Hưng gật đầu, Huyền Minh Lão Quy tròng mắt khẽ đảo rồi ngửa đầu nói lớn.
“ Thiên địa huyền hoàng, vạn khí bổn căn, Huyền Minh Lão Quy ta xin thề sau khi được cứu ra sẽ không làm hại người đã cứu mình...”
Trên trời thiên địa dị tượng xuất hiện như đã chứng cho lời thề của con rùa lớn, Trần Quốc Hưng tròng mắt lóe lên tinh quang, rồi cũng cười tươi nói.
“ Được rồi, làm sao để cứu lão rùa già nhà ngươi?”
Trần Quốc Hưng trong lòng thì đã tính toán trước những phương án có thể sảy ra, kết quả đều đã nằm trong sự tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/1862221/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.