Phó Bách Châu làm một bàn đồ ăn, được mọi người hết lời khen ngợi.
"Ngon thật đó!" Tiền Văn Kiệt vừa ngấu nghiến vừa tán thưởng.
Đang ăn, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhìn đi nhìn lại thức ăn trên bàn, hắn dần ngây ngẩn cả người, tiện thể dùng một loại ánh mắt kì lạ nhìn về phía Phó Bách Châu.
"Mấy món này, hình như đều là món Thiệu Hiển thích ăn đúng không?"
Phó Bách Châu bình tĩnh hỏi: "Cậu không thích sao?"
"Thích chứ."
Triệu Tư Khâm vội phụ họa: "Sao mà không thích được, thích thì lo mà ăn đi."
Tiền Văn Kiệt trầm mặc.
Hắn không có ngu ngốc như vậy đâu.
Vì sao Thiệu Hiển đánh Bách Châu xong, hai người lại xem như không có gì xảy ra?
Vì sao thử thách trong sinh nhật ngày, Thiệu Hiển lại hôn môi Bách Châu mà không phải tay chân các kiểu? Dù sao trên giấy cũng không viết là phải hôn chỗ nào.
Vì sao hai người đi mua đồ ăn thôi mà cũng lâu, hơn nữa lúc về còn cảnh xuân đầy mặt?
Vì sao nấu cơm trưa xong, môi hai người họ lại hồng như vậy?
Trực giác hủ nam của Tiền Văn Kiệt cuối cùng cũng online!
Miếng cơm đột nhiên nghẹn luôn trong miệng, đờ mờ, chắc sẽ không như những gì mình nghĩ đâu đúng không!!!
Đám người Thiệu Hiển người đưa nước kẻ vỗ lưng, tốt xấu cũng lôi được cái mạng của hắn về, Tiền Văn Kiệt trừng mắt, nhìn tới nhìn lui Thiệu Hiển và Phó Bách Châu, muốn nói gì đó rồi lại không dám.
Nếu đoán sai không phải sẽ ngại lắm sao.
Hơn nữa, năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-cua-toi-vua-ngot-ngao-vua-dinh-nguoi/768471/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.