Uông Thục Phân cùng đến phòng bệnh với Thái Nhã Lan, vừa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng con trai mình đang ríu ra ríu rít hỏi han không ngừng.
Mà đứa nhỏ nằm trên giường chỉ yên tĩnh lắng nghe.
"Tên nhóc này, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy? Đừng quấy rầy Tiểu Châu nghỉ ngơi."
Bà là người mạnh miệng nhẹ dạ, nhìn thấy vết thương trên người Trần Bách Châu, thật sự có mấy phần đau lòng.
"Mẹ, sao bà dì Trần kia không tới?"
Uông Thục Phân không muốn làm tổn thương Trần Bách Châu, nói: "Nhà dì ầy có việc gấp, không thể đến đây được."
Thật ra nguyên nhân không cần nghĩ cũng biết, cùng lắm thì là Bách Mỹ Quyên không dám chọc tức Trần Dục thôi.
Muốn Trần Dục và Trần Xương Kiến hài lòng, cô ta sẽ không ngày nào sống dễ chịu được.
"Tiểu Châu, " Thái Nhã Lan mở bình giữ nhiệt ra, múc một bát cháo thịt nạc thơm ngát, "Ngồi dậy ăn một chút đi."
Trần Bách Châu được chăm sóc mà phát sợ, cuống quít dùng tay chống xuống để ngồi dậy, thiếu chút nữa bị kim truyền dịch đâm sâu thêm, may mà có Thiệu Hiển đè lại.
"Cậu nằm đi đã, để tôi chỉnh cho cậu cao lên chút."
Chỉnh cho cao lên là cái gì? Trần Bách Châu không hiểu, nhưng cũng không ý kiến gì mà nghe lời hắn.
Thiệu Hiển đi đến cuối giường, khom lưng quay trục xoay, đầu giường thật sự chậm rãi cao lên.
Tiền Văn Kiệt một mặt kính nể, "Thiệu Hiển, cậu biết nhiều chuyện thật đó!"
Uông Thục Phân cũng khen: "Nhị thiếu gia thật hiểu chuyện, Văn Kiệt con cũng phải học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-cua-toi-vua-ngot-ngao-vua-dinh-nguoi/253581/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.