Nghe vậy, Lăng Tuyết kinh ngạc, khó tin nhìn Thân Đồ Dạ, đây thật sự là lời anh nói sao? Cô không nghe nhầm chứ? Ở thời điểm này, đối mặt với chuyện lớn như vậy, anh lại có thể thỏa hiệp, lại còn giống lúc trước, ủng hộ cô vô điều kiện.
Đây vẫn là Thân Đồ Dạ chứ?
Anh thật sự nghĩ thông suốt rồi, hay còn có ý đồ nào khác?
Lăng Tuyết chợt thấy bất an:
– Anh, chẳng phải ban nãy anh còn trịnh trọng cảnh cáo em, đừng quay lại nhà họ Cung sao? Tại sao giờ anh lại nhượng bộ rồi?
– Thì anh chưa từng muốn mà- Thân Đồ Dạ thở dài, bất đắc dĩ nói- Nếu có thể lựa chọn, anh thật sự rất mong em đừng quay về đó. Chỉ là lời anh nói, em sẽ nghe à? Em không chỉ không nghe, trái lại còn nổi giận, hoài nghi tấm lòng của anh, sau đó đối đầu với anh, kết quả cuối cùng sẽ là tệ càng thêm tệ. Nếu đã vậy, chi bằng anh chiều theo em. Dù sao có rất nhiều việc, không tự bản thân nếm trải, sẽ chẳng rút ra được bài học gì.
– Anh nói thế, sao em lại cảm thấy sờ sợ vậy?- Lăng Tuyết nhíu mày- Cái gì mà rút ra bài học? Y như em làm vậy là sai không bằng.
Thân Đồ Dạ suy nghĩ, nghiêm túc nói:
– Có rất nhiều chuyện không có đúng tuyệt đối, cũng không có sai tuyệt đối, đúng sai của anh chỉ là đứng ở góc độ của bản thân anh để nhìn nhận vấn đề mà thôi, thực ra đứng ở góc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149224/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.