– Thì…- Lôi Quân đau buồn nhìn Lăng Tuyết, không dám nói thật.
– Cô ấy, cô ấy thế nào?
Lăng Tuyết khó khăn hỏi, giọng lí nhí khàn khàn, mang theo một thứ tạp âm kỳ quái.
– Cung Thiên Long đã bất hạnh qua đời.
Cuối cùng vẫn là Trác Việt nói ra sự thật, giọng anh rất nhẹ, giống như sợ làm ồn đến Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết sững sờ, lâu thật lâu mới hoàn hồn, kích động toàn thân run rẩy, miệng há thật to, muốn nói gì đó, lại không nói được câu nào, nước mắt không ngừng trào ra, chảy xuống…
Bác sĩ luống cuống khuyên nhủ:
– Cô Lăng, cô đừng kích động, cổ cô vừa mới phẫu thuật khâu lại xong, cô như vậy sẽ làm rách vết thương ra đó.
– Không…- Lăng Tuyết hoang mang lắc đầu, không tin chuyện này là thật.
– Xin lỗi!- Lôi Quân vô cùng áy náy, anh không ngờ sẽ như vậy, thật sự không ngờ.
– Để cô ấy sang thăm đi- Trác Việt tương đối bình tĩnh hơn, nhưng lại khiến cục diện thế này càng thêm thương cảm.
Bác sĩ đẩy Lăng Tuyết đến bên ngoài phòng cấp cứu Cung Thiên Long, Tần Tuệ và người hầu nhà họ Cung đã khóc được một lúc, người của Thân Đồ Dạ thì vẻ mặt nặng nề, lặng lẽ đứng canh ở một bên.
Tần Tuệ thấy Lăng Tuyết đến, khóc càng thảm thiết hơn:
– Hai chị em đáng thương còn chưa nhận lại nhau, cô Cung cứ vậy mà ra đi rồi…
– Chị nói vậy là sao?- Lôi Quân kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149215/chuong-182-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.