Hàn Vũ Thần không muốn tạo thêm gánh nặng tâm lý cho Lăng Tuyết, cho nên luôn dùng phương thức nói đùa này để đánh trống lảng…
– Lần sau đừng như vậy nữa- Lăng Tuyết lườm Hàn Vũ Thần, hỏi- Đúng rồi, Lăng Ngạo nói thế nào? Anh gọi điện cho anh ấy à?
– Thực ra tôi không trực tiếp gọi điện cho anh ta, tôi chỉ nói điện thoại với anh Đoạn Ngũ, báo tối nay tôi về tới thành phố Hải rồi, nhờ anh ấy gọi anh em kết nghĩa ra họp mặt, anh ấy phụ trách gọi Hàn Bắc và Lăng Ngạo, Đoạn Ngũ đã hỏi Lăng Ngạo rồi, sau đó anh ấy gửi tin nhắn trả lời tôi nói Lăng Ngạo đã đồng ý, tôi liền hẹn sáu giờ tối mai gặp nhau ở Hải Tinh Thành.
– À, ra vậy- Lăng Tuyết gật đầu- Ngũ Ca đã nói thì chuẩn không cần chỉnh rồi, không biết hiện tại họ thế nào.
– Mới mấy ngày thôi mà, em đã lo cho họ rồi à?- Hàn Vũ Thần cười- Đoạn Ngũ và Hàn Bắc thường xuyên liên lạc với tôi, tôi cũng hỏi thăm tình hình của Lăng Ngạo, họ nói Lăng Ngạo rất tốt, trở về nhà ở thành phố Phong, mỗi ngày đều tiếp nhận điều trị và học quản trị kinh doanh, cha mẹ anh ta đối xử với anh ta rất tốt.
– Vậy thì tốt- Lăng Tuyết thở dài, nhớ lại chuyện trước kia- Lăng Ngạo rất khổ, hồi đó tính tình anh ấy rất nóng, thường xuyên đánh nhau với người ta, ban đầu luôn bị người khác ăn hiếp, sau đó đánh nhau đến nổi tiếng luôn, mấy người khác đều sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149191/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.