– Ai thèm quản anh?- Lăng Tuyết chu môi, bực mình mắng anh- Tri kỷ xanh đỏ tím vàng của anh cả một đống, em làm sao quản nổi?
– Hơ hơ, còn nói không ghen?- Thân Đồ Dạ bẹo cằm cô, nở nụ cười- Được rồi được rồi, tối qua chỉ đến lo liệu tang lễ cho ông cụ bên nhà họ Hoắc thôi, không có chuyện gì khác, em đừng nghĩ lung tung.
– Ừm, biết rồi.
Trong lòng Lăng Tuyết mừng thầm, anh có thể giải thích với cô, cô đã thấy rất vui rồi, vả lại hôm qua nhà họ Hoắc đúng là có tang sự, ông cụ Hoắc đối xử với anh tốt như vậy, anh không thể không đến dự, cho dù thật sự xuất hiện cùng Nhan Nhược Hi và Hoắc Phi Vân, hai cô ấy cũng không thể bu bám hoài mà?
Thực ra cô không vui là do anh xem nhẹ sự tồn tại của cô, không phải vì chuyện nào khác, anh có thể giải thích với cô chứng minh anh vẫn rất quan tâm cô, có chừng có mực là tốt rồi.
– Tối qua không ngủ được à?- Thân Đồ Dạ nhẹ nhàng nhấc cằm Lăng Tuyết lên, nhìn cô say đắm- Có muốn ngủ thêm một giấc không?
– Hửm? Anh còn biết thôi miên nữa à?
Lăng Tuyết cắn môi dưới, tóc, mặt ẩm ướt, dính bọt nước trong suốt, chiếc áo ngủ lụa trắng bị nước tưới ướt, dính sát vào cơ thể, tôn lên đường cong gợi cảm, quyến rũ mê người đến không nói nên lời.
– Không phải thôi miên…- Thân Đồ Dạ mờ ám kề môi sát vào cô, đôi môi mỏng lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149182/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.