Chương trước
Chương sau
Lúc Lăng Tuyết còn ở tuổi vị thành niên, nhất là khoảng thời gian cực kỳ mong nhớ cha mẹ ruột, cô từng tưởng tượng qua vô số cách chết của mình, mà sau khi tiếp xúc với đua xe kiếm được tiền về, cô cảm thấy bản thân hoặc là chết già, hoặc là sẽ chết trong lúc đua xe.

Duy nhất cô chưa từng có suy nghĩ mình sẽ chết do ngã ngựa!

Cái hố kia rộng khoảng bốn năm mét, sâu chừng hai mét, con ngựa đỏ sẫm phát điên đang phi gần tới đó! Lăng Tuyết siết dây cương muốn kéo con ngựa về, nhưng nó không chút bị ảnh hưởng, cho dù đầu ngựa đã bị giật ngược ra sau, nhưng tốc độ tiến lên không chút nào suy giảm. Cứ đà này, muốn phóng qua tuyệt đối không thể, mà kết cục duy nhất cũng chỉ có thể là…

Người ngã ngựa đổ!

Khoảng cách chưa tới mười mét.

Lăng Tuyết quyết định nhanh chóng, cùng với người ngựa ngã vào hố sâu chi bằng tự mình nhảy khỏi lưng ngựa, nhiều nhất chỉ gãy vài cái xương, tốt hơn nhiều so với mất mạng!

Năm mét!

Lăng Tuyết thả người nhảy lên, chỉ cảm thấy thời gian như đứng lại. Cô thấy cảnh vật xung quanh như cảnh phim chiếu ngược lùi về sau, cô thấy cô sẽ mau chóng đáp xuống bãi cỏ dưới thân mình, cô thấy đá vụ lẫn trong đám cây cỏ xuất hiện ngay trước mặt…

Bỗng nhiên, một sức mạnh cực lớn truyền đến từ sau lưng, cô cảm giác mình như một cái túi bị thứ gì đó nhấc bổng, trước ngực ê ẩm, lại bị tung lên, người liền đáp xuống trên lưng một con ngựa khác.

Con ngựa đỏ sẫm trước mặt khí thế không giảm, thả người nhảy vào hố sâu, phát ra tiếng động trầm đục khi vật nặng rơi xuống…

Lăng Tuyết lòng còn sợ hãi án ngực, lúc này người cứu cô cũng chỉ huy ngựa dừng lại.

Anh ta một bên đỡ Lăng Tuyết xuống ngựa, một bên dùng tiếng Ả Rập nói gì đó, hình như kêu người ở đằng sau đi xử lý con ngựa đỏ kia.

Lăng Tuyết kinh hồn chưa định, giương mắt nhìn ân nhân đã cứu mình, phát hiện người này trông rất quen, mày kiếm, hốc mắt sâu, má cao, trông ngoài ba mươi tuổi…

– Ngài Dukabad?- Lăng Tuyết không dám chắc, hỏi- Ngài chính là ngài Dukabad đúng không?

Người cứu cô thân cao hơn mét tám, khuôn mặt gầy, có phong độ mê người của “oppa chân dài”. Anh ta gật đầu với Lăng Tuyết, dùng tiếng Trung không mấy lưu loát đáp:

– Đúng vậy, vị khách tôn quý của tôi, cô Cung Thiên Long, tôi đúng là Dukabad.

Lăng Tuyết không ngờ Dukabad trốn tránh mình mấy lần, cuối cùng lại lấy phương thức như vậy gặp mình. Cô chỉnh lại trang phục, cười nhẹ:

– Cám ơn ngài, ngài Dukabad. Vừa rồi nếu không phải ngài cứu tôi, chắc tôi… đi đời rồi! À, ngài biết tôi?

– Lúc cô còn rất nhỏ, tôi đã từng bế cô đó!- Dukabad hài hước nháy mắt- Khi đó, tôi vẫn nhớ cô còn tè lên người tôi nữa… à, không đúng, lúc ấy hình như cô đã năm sáu tuổi rồi. Ha ha!

Lăng Tuyết đen mặt, người này ra vẻ thân thiết quá mức rồi… Nhưng cũng tốt, anh ta có thể nói như vậy, ít nhất chứng tỏ anh ta không phải hạng vong ơn phụ nghĩa.

Thấy Lăng Tuyết không nói gì, Dukabad tưởng cô không hiểu mình nói gì, vì vậy giải thích:

– Thực ra cô lớn rồi, tôi cũng không biết cô, sở dĩ có thể nhận ra cô, là vì đã xem ảnh của cô rồi, hơn nữa ngoại trừ vị khách tôn quý Cung Thiên Long, còn ai có thể bất lịch sự cưỡi ngựa của tôi khi chưa được cho phép chứ?

– Hóa ra là vậy, tôi cũng có xem ảnh của ngài mới có thể nhận ra ngài- Lăng Tuyết trừng mắt nói- Ngài đẹp trai hơn trong ảnh nhiều!

– Vậy à? Cô can đảm thật!- Dukabad cười sang sảng, giơ ngón tay cái lên với Lăng Tuyết- Vừa rồi đúng lúc tôi đi ngang qua đây, thấy con ngựa bị hoảng sợ mà cô lại có thể nghĩ ra được cách nhảy khỏi ngựa… rất lợi hại, rất dũng cảm, mượn câu nói của đất nước các cô, chính là “phụ nữ không thua đấng mày râu”, đúng là nữ hán tử!

Lăng Tuyết lại đen mặt, mấy lời khen tặng này đúng là có chút thanh tân thoát tục.

– Tôi cũng là nóng lòng hết cách…- Lăng Tuyết ngượng ngùng, bỗng nhớ tới một chuyện, lại hỏi- Tôi nghe quản gia của ngài nói ngài vẫn còn ngủ, sao giờ ngài đã ra tới đây rồi?

Thật sự không phải nghi ngờ lời nói của quản gia, cô chỉ đơn giản là tò mò, dù sao người mới thức dậy coi cưỡi ngựa như tập thể dục cũng không nhiều lắm.

– Đều tại mấy cô bạn gái mới của tôi, tối qua về tới nơi lại đòi chơi cưỡi ngựa, kết quả sáng thức dậy lại nói bị rơi mất túi xách, nếu không phải làm ồn đòi tìm về, tôi nói sẽ mua mười cái túi mới cô ấy cũng không chịu- Dukabad bất đắc dĩ nói- Hết cách, tôi đành đến đây tìm, ai kêu tôi thích cô ấy chứ?

Bạn gái mà dùng đơn vị là “mấy cô”, sở dĩ đến tìm đồ là bởi vì tạm thời “còn thích”, nhân sinh quan ái tình quan của người này thật là… Lăng Tuyết cảm thấy anh ta trụy lạc thêm mấy ngày, thì cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi!

Lúc này, có vài người cưỡi ngựa về hướng này, nói tiếng nước ngoài nào đó Lăng Tuyết nghe không hiểu, nhưng món đồ hình da báo họ cầm trong tay cô lại nhận ra ngay, chính là nguyên nhân khiến con ngựa đỏ sẫm kia nổi điên chạy loạn!

– Tốt quá, tìm được túi xách của bạn gái tôi rồi!- Dukabad vui vẻ- Tốt rồi, tôi đem túi về trước, lát nữa sẽ có người đến đây đón cô!

Nói xong anh ta liền cưỡi ngựa đi mất.

– Nhưng buổi đàm phán của chúng ta?- Lăng Tuyết hỏi với theo.

– Đừng lo, tối nay tôi có tiệc tư nhân trên du thuyền, cô đến đó nói chuyện đi!- Dukabad vung roi ngựa lao nhanh như chớp.

– Đương nhiên anh không lo rồi, anh còn ước gì khỏi bàn chuyện luôn đó chứ!- Lăng Tuyết bất mãn than thở, lát sau, đám người Lãnh Thanh Mặc đã ngồi xe ngắm cảnh đến.

– Em không sao chứ, vừa rồi tôi thấy hình như ngựa của em bị hoảng sợ!- Lãnh Thanh Mặc ân cần, sau khi xác định Lăng Tuyết vẫn ổn mới khôi phục dáng vẻ trước sau như một của mình.

– Tôi không sao, nhưng nó có sao- Lăng Tuyết chỉ vào con ngựa đang hấp hối dưới hố, thương cảm nói- Vừa rồi còn bình thường, chớp mắt đã thành ra như vậy, sớm biết thế này, tôi sẽ không cưỡi ngựa.

Cô lại nhìn hố sâu ban nãy suýt hại chết mình, giọng không vui hỏi quản gia:

– Nơi này sao lại có hố vậy, ngựa chạy qua lại nguy hiểm lắm!

Quản gia ngại ngùng đáp:

– Ngài Dukabad và bạn bè hay chơi CS, thấy nơi này bằng phẳng chơi không vui, nên sai người đào chiến hào ở đây… Không ngờ lại đào quá rộng…

Lăng Tuyết đen mặt lần ba, tên Dukabad này đúng là người không đáng tin!

***

– Cái gì, cô gặp Dukabad rồi?- Tần Tuệ kinh ngạc hỏi- Lúc cô sắp ngã ngựa, anh ta còn cứu cô?

Quản gia đã đưa nhóm Lăng Tuyết về phòng, nói là chuẩn bị xong bữa trưa sẽ đến mời họ ra dùng. Lăng Tuyết đang kể lại tai nạn suýt té ngựa của mình, Dukabad ra tay cứu giúp.

– Ừ, lúc ngàn cân treo sợi tóc đã ra tay cứu tôi- Lăng Tuyết gật đầu, bỗng bật cười- Anh ta còn nói Cung Thiên Long từng tè dầm lên quần anh ta nữa!

– Anh ta nói bậy, lúc bà chủ cứu Dukabad cô Cung đã hơn sáu tuổi, sao có thể tè lên người anh ta được…!- Tần Tuệ mặt sa sầm, lại cảm thấy nói vậy có chút không ổn, bèn sửa lại- Hai người gặp mặt ngoại trừ nói vậy còn nói gì nữa không, có nói đến chuyện hợp tác không?

Đây là mục đích duy nhất của chuyến đi này, Tần Tuệ không thể không khẩn trương.

– Anh ta tránh chúng ta nhiều lần như vậy, sao có thể dễ dàng đàm phán với tôi?- Lăng Tuyết nói đùa xong, nhớ lại rồi nói- Anh ta nói tối tay trên du thuyền có tiệc, kêu chúng ta đến đó rồi bàn. Nhưng tôi cảm thấy mong manh lắm, tôi gặp anh ta lần này, ấn tượng anh ta để lại cho tôi là… một tay ăn chơi, làm việc không theo lẽ thường, hoàn toàn không phải người tích cực, chỉ biết ăn uống chơi bời!

Cô nghĩ, lại miễn cưỡng nói:

– Nhưng người ta có tiền, dù không hành sự theo lẽ thường, không tích cực, chỉ biết ăn chơi, thì tôi vẫn phải nịnh bợ anh ta, tâng bốc anh ta!

Cô nghĩ đến thời gian mình giả mạo Cung Thiên Long, đều được người người nịnh bợ, như bây giờ có lẽ chính là quả báo rồi.

– Càng ngày càng thú vị…- Đợi Lăng Tuyết kể xong, Lãnh Thanh Mặc thưởng trà nói- Anh ta đây là hành vi phóng đãng, vui chơi lần cuối hay sao? Trên tài liệu có nói cha mẹ Dukabad mất khi anh ta còn rất nhỏ, mà anh trai anh ta cũng bị sát hại trong cuộc chiến. Tuy rằng anh ta quen vô số bạn gái, nhưng nói đúng ra anh ta vẫn độc thân, không có con cái… Một người cô độc như vậy, lại có gia tài xài mấy đời không hết, nếu anh ta quyết tâm sống chết một phen với dầu mỏ đến cùng, chúng ta chỉ đang ba hoa hứa với anh ta có bao nhiêu tiền có thể kiếm, bao nhiêu kế hoạch có thể gầy dựng, cũng chỉ là uổng công! Hợp tác mới có lợi, tiền tài sau này có thể cuồn cuộn không ngừng thì sao? Thứ anh ta có là tiền, tiền cả đời xài không hết, tôi cần gì phải hợp tác với các người? Con cá ở ngay trong nước, dù sao cũng phải nghĩ cách để nó mắc câu!

Lãnh Thanh Mặc hiếm khi nói chuyện thô lỗ như vậy, Lăng Tuyết không nhận ra, cô đang nghĩ là người thì sẽ có nhược điểm, trên đời này sao lại có người ngoan cố như vậy? Chỉ là nhược điểm của Dukabad là gì, không có chí lớn? Đây quả thực là nhược điểm, nhưng không lợi dụng được nha! Vậy còn có cái gì nữa, ham chơi? Vung tiền qua cửa sổ? Mê gái? Không thân không thích?

Mê gái!

Mí mắt Lăng Tuyết giật giật, liếc nhìn Lãnh Thanh Mặc một cái, nhủ thầm đừng nói muốn tôi hy sinh nhan sắc dùng mỹ nhân kế đó nha?

Tiệc tư nhân đó! Du thuyền đó! Bikini đó!

– Em nghĩ gì vậy?- Lãnh Thanh Mặc vỗ tay cô, dùng khẩu hình hỏi.

– À, không có gì!- Lăng Tuyết bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, nghĩ lại, với hành vi khiêm tốn của Lãnh Thanh Mặc, làm sao có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy!

– Vậy em chuẩn bị đi, tối nay tham dự tiệc tư nhân của Dukabad- Lãnh Thanh Mặc nghĩ, lại nói thêm- Đúng rồi Tần quản gia, lần này chúng ta có chuẩn bị đầm dạ hội cho Thiên Long không? Nhưng lại không biết chủ đề bữa tiệc của Dukabad là gì, nếu là tiệc áo tắm, chúng ta còn phải chuẩn bị bikini cho Thiên Long nữa!

Không phải chứ, đến thật rồi à?! Lăng Tuyết “suy nghĩ biến thành sự thật” thiếu điều khóc không ra nước mắt.

Lãnh Thanh Mặc bật cười, thản nhiên nói:

– Đùa với em thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.