Có một chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện, còn định bám theo Thân Đồ Dạ, chỉ là rất nhanh đã bị anh bỏ xa.
Lăng Tuyết trợn tròn mắt há hốc mồm, kỹ thuật này, tuyệt đối không dở hơn cô.
Chỉ là, chỉ là lần trước rõ ràng cô đã thắng anh, cô luôn nghĩ kỹ thuật lái xe của anh xoàng xĩnh thôi, sao lại thế này?
– Cằm sắp rơi xuống rồi kìa- Thân Đồ Dạ đỡ cằm của Lăng Tuyết lên.
Lăng Tuyết xấu hổ, cắn môi dưới, cố nhịn một bụng nghi vấn không hỏi ra miệng, trong đầu xoay chuyển lung tung, nghĩ đến rất nhiều chuyện…
Có phải anh lái xe giỏi hơn cô không?
Nếu họ so tài, không lẽ anh sẽ thắng cô?
Hôm nay người đánh đàn trên sân khấu thật sự là anh ư?
Ngoại trừ biết đua xe, anh còn có thể chơi nhạc cụ?
Không thể nào.
– Thân Đồ Dạ này…- Lăng Tuyết không nhịn nổi nữa, hỏi- Anh lái xe giỏi vậy, sao lần trước anh đưa cô anh đi xem biểu diễn, chúng ta gặp nhau trên đường, tại sao anh lại thua em?
– Thua á?- Thân Đồ Dạ cười nghẹn- Trong tự điển của tôi không có từ này.
– Có ý gì?- Lăng Tuyết nổi nóng- Nhưng lần trước rõ ràng anh đã…
– Em không nhìn ra à?- Thân Đồ Dạ nhướng mày cười lạnh- Tôi cố ý đấy!
– Làm sao có thể!- Lăng Tuyết tỏ vẻ không tin- Tại sao anh lại cố ý thua em? Anh cũng không phải là người phong độ như vậy.
Thân Đồ Dạ nhướng mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149074/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.