Hàn Vũ Thần ngồi trước đàn dương cầm, bắt đầu đàn những nốt nhạc đầu tiên trong bài “Nếu quay đầu còn có thể gặp lại nhau”!
Đèn sân khấu chuyển thành bầu trời đêm, trần nhà đầy chấm sao, gieo rắc ánh sáng dịu nhẹ, Lăng Tuyết múa dưới ánh sáng, còn Hàn Vũ Thần lại hát vì cô…
– Thuở ấy hay mơ, vì trong mơ có em. Anh vượt qua thiên sơn vạn thủy, chỉ vì biến giấc mơ thành sự thật, để ôm em vào lòng.
Đêm anh thực hiện ảo tưởng ấy, bầu trời đặc biệt trong veo, vô số ánh sao lấp lánh, chúng như thể cảm nhận được lòng thành của anh.
Ngôi sao nháy mắt, ánh trăng mỉm cười với anh.
Em chính là thiên sứ của anh, chỉ một nụ cười đã bắt trọn tim anh.
Trái tim anh đập vì em, mãi mãi muốn ở bên em!
Chỉ là tại sao, anh lại mất em rồi?
Nhạc ngừng, ánh đèn rọi vào Hàn Vũ Thần cũng tắt, anh như đang chìm vào trong bóng tối vô tận.
Ánh đèn lại tập trung lên người Lăng Tuyết, cô giơ tay đỡ trán, diễn xuất xúc động.
– Trời sáng, không thấy sao, trăng cũng không cười, lòng tốt của anh với em cũng không thấy.
Anh nói tình yêu sẽ trường tồn mãi mãi, anh nói ái tình sẽ cứu vớt đời nhau.
Anh nói em hãy ngoan ngoãn ở bên anh để anh chở che, chăm sóc.
Nhưng nhà anh lại ở rất xa…
Đến lượt Hàn Vũ Thần hát:
– Em cứ vậy mà đi, không để lại câu gì.
Có thể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149069/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.