Lăng Tuyết quờ quạng thay đồ rửa mặt chải đầu mất hơn nửa tiếng đồng hồ, đầu óc váng vất, mũi thì nghẹt! Bởi vì thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, lao tâm lao lực quá độ nên cô không chịu nổi, bệnh đến như núi lở, mà “lở” lại chẳng đúng lúc!
Thay bộ đồ thoải mái, Lăng Tuyết lê tấm thân mệt mỏi đi ra, bộ dạng nhanh nhảu bình thường chẳng thấy đâu, mảnh mai yếu ớt lại thêm mấy phần mảnh mai.
– Mặt đỏ lựng rồi, tội nghiệp quá- Hàn Vũ Thần thấy cô như vậy, không khỏi đau lòng.
– Cảm thôi mà, làm gì nghiêm trọng thế- Lăng Tuyết cười.
– Đi thôi- Hàn Vũ Thần phong độ nhanh chóng đỡ cô, còn cố tình hỏi dò- Cẩn thận đừng ngã đấy, có cần tôi bế cô không?
– Không cần, cám ơn.
Lăng Tuyết ngại ngùng, cô và Lăng Ngạo, Hàn Bắc, Ngũ Ca tình như thủ túc, nếu có chuyện gì, đỡ một chút bế một chút cũng là chuyện rất bình thường, rất tự nhiên, nhưng cùng với một người đàn ông xa lạ thì không quen lắm.
– Để tôi- Hàn Bắc cũng rất thức thời, biết Lăng Tuyết ngại, vội vàng dìu Lăng Tuyết ra ngoài.
Hàn Vũ Thần bặm môi cười, chậm rãi theo sau.
***
Hàn Vũ Thần lái chiếc Bugatti của mình đưa Lăng Tuyết đến bệnh viện gần nhất, cũng chính là bệnh viện Lăng Ngạo đang nằm. Nhờ quen biết, các thủ tục đều được làm rất nhanh chóng, bác sĩ khám xong chẩn đoán cô chỉ bị cảm liền kê một vài loại vitamin và thuốc hạ sốt cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149056/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.