Lăng Ngạo bị Lăng Tuyết nói đến cứng họng, cúi đầu, không trả lời được.
– Chị Lăng Tuyết, chị đừng mắng anh ấy mà- Hàn Giai đau lòng thay Lăng Ngạo- Anh ấy cũng là quan tâm chị, mới có gánh nặng tâm lý thôi.
– Quên đi- Lăng Tuyết không muốn nói tiếp- Chị đi tìm hộ lý sắp xếp thuê người chăm sóc.
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.
– Lăng Ngạo, anh đừng buồn, anh hiểu tính chị Tuyết mà, cách nói chuyện của chị ấy là vậy đó- Hàn Giai an ủi Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo nhíu mày im lặng, vẻ mặt phiền muộn.
– Hàn Giai, em dẫn Mao Mao Đậu Đậu về nhà đi- Hàn Bắc nói- Đây là bệnh viện, khắp nơi đều là vi khuẩn, để bọn trẻ ở lại lâu không tốt.
– Dạ- Hàn Giai biết mình còn ở lại đây sẽ không thích hợp, vì thế đưa hai đứa trẻ về, đi tới cửa còn quay đầu dặn dò- Lăng Ngạo, ngày mai em lại đến thăm anh.
Lăng Ngạo không trả lời, Hàn Giai trong lòng hụt hẫng, mở cửa đi ra ngoài.
Hàn Bắc ra đóng cửa, thở dài:
– Lăng Ngạo, tôi coi cậu là anh em tôi mới nói, tôi biết bây giờ trong lòng cậu uất ức lắm, hai năm trước, vì Lăng Tuyết mà tay cậu bị thương, phải ra khỏi ban nhạc, lái taxi sinh sống, hiện tại chân lại bị thương, hơn nữa Lăng Tuyết còn…
Nói đoạn, Hàn Bắc dừng lại, nói sang chuyện khác:
– Gặp phải chuyện như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ thấy khó chịu, chỉ là cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149052/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.