Chương trước
Chương sau
Lăng Tuyết luôn đi cùng Ngũ Ca hoàn tất thủ tục đăng ký ở sân bay, cả hai đều bất an, lo lắng chờ đợi tin tức bên Vương Hân, họ chỉ yên lòng khi nghe thấy tin Vương Hân bình an vô sự.

Đợi khoảng hơn nửa giờ không có tin gì, thủ tục đã hoàn tất, sắp tới giờ lên máy bay, không thể tiếp tục đợi nữa, Lăng Tuyết kêu Ngũ Ca cứ vào trong trước, đợi về thành phố Hải rồi tính tiếp.

Khi Ngũ Ca đang chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh, điện thoại di động đổ chuông, anh lập tức gọi Lăng Tuyết lại, hai người đi sang một bên nghe máy…

Người gọi đến là Trần Chí Khải, một trong những anh em của Ngũ Ca, luôn trông nom Vương Hân.

Trần Chí Khải phấn khởi nói:

– Ngũ Ca, chị dâu không sao rồi. Lúc nãy tụi em đưa chị ấy đến bệnh viện thì bận suốt, không có thời gian báo một tiếng với anh. Yên tâm đi, bác sĩ kiểm tra rồi, nói ngoại trừ xuất huyết quá nhiều hơi đuối sức ra, thì không có gì đáng ngại!

Ngũ Ca và Lăng Tuyết thở phào nhẹ nhõm:

– Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Trần Chí Khải còn nói thêm:

– Lưu Bát đúng là thằng khốn, lại dám ra tay với chị dâu, đúng là điên mà, đạo nghĩa giang hồ “họa không tính vào vợ con” cũng không biết! May mà bạn của Lăng Tuyết đến đúng lúc, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng. Nhưng mà, hai người bạn của cô ấy ra tay độc thiệt, vừa nhanh vừa chuẩn, không có bất cứ động tác thừa thải nào! Còn nữa còn nữa, họ lại có thể dùng siêu xe mấy chục triệu tệ dọn đường cho xe cấp cứu, mấy quầy hàng rong hai bên đường chắn ngang đều bị đụng hết trơn, lái xe như vậy hệt như không cần tiền, sang quá sang!

Anh ta một hơi miêu tả lại tình hình Cố huy và Lôi Quân cứu người, nói thật hào hứng, Ngũ Ca nghe mà nhiệt huyết dâng trào, ước gì có thể đích thân đến đó cứu người mình yêu thương.

Trần Chí Khải vẫn huyên thuyên:

– Bạn của Lăng Tuyết trọng nghĩa khí thật, sau khi cứu người còn sắp xếp bác sĩ giỏi nhất và phòng bệnh nữa, còn đặc biệt mời người chăm sóc, nói đợi chừng nào chị dâu sinh con xong mới đi. À đúng rồi, họ còn thanh toán hết chi phí, làm việc quả thực rất chu đáo!

– Giúp tôi cám ơn họ- Ngũ Ca nhìn thoáng qua Lăng Tuyết bên cạnh, anh biết, sở dĩ Thân Đồ Dạ làm vậy, đơn giản là bởi vì Lăng Tuyết.

– Đâu cần anh nhắc, em cực kỳ sùng bái hai anh đó, không biết thuộc bang nào nữa- Trần Chí Khải cười nói- Có cơ hội anh giúp em nói với họ, cho em nhập hội với họ nha.

– Chuyện này sau hẳn nói, đúng rồi, xử lý Lưu Bát thế nào?- Ngũ Ca lo người của Thân Đồ Dạ ra tay quá nặng làm chết người, sợ sẽ liên lụy đến Lăng Tuyết.

– Lưu Bát bị cảnh sát giải đi rồi, ngồi bóc lịch không tám thì cũng mười năm!

– Vậy cũng tốt…

Ngũ Ca đã rút khỏi giang hồ, đối với “tham vọng háo thắng, báo ân báo oán” đã phai nhạt, hiện tại Vương Hân không sao, Lưu Bát vào tù cũng xem như trừng trị đúng tội rồi.

Lăng Tuyết nghe xong cũng thở phào, cô thật sự không phải lo lắng cho mình, mà sợ Ngũ Ca bị dính vào chuyện này, thì lúc trước “rửa tay gác kiếm” xem như uổng phí.

Nhưng có một điều, Lăng Tuyết rất hiểu, đó chính là ngộ nhỡ Vương Hân xảy ra chuyện, với tính cách của Ngũ Ca, kết cục không có người chết sẽ không ngừng.

Nói chuyện xong, Ngũ Ca quay sang Lăng Tuyết, cảm kích nói:

– Tuyết, cực cho em rồi, Đoạn Ngũ anh chưa từng chịu ơn ai, nhưng lần này ổn thỏa, anh thực sự phải cám ơn em, nếu không có em, chị dâu em sẽ…

– Ngũ Ca!- Lăng Tuyết ngắt lời anh, chân thành nói- Giữa chúng ta cần gì phải nói ơn nghĩa, em giúp anh là chuyện phải làm, trước kia chẳng phải lúc nào anh cũng giúp đỡ em đó sao?

– Vậy không cần cám ơn thành lời- Ngũ Ca gật đầu- Khắc ghi trong lòng là được. Bạn của em giỏi thật, mới một lát thôi, đã dàn xếp xong vụ này. Vừa rồi tim anh như nhảy ra ngoài, bây giờ nhẹ nhõm hơn rồi!

Nghe thấy Ngũ Ca khen ngợi Thân Đồ Dạ, Lăng Tuyết không khỏi tự hào:

– Đương nhiên rồi, anh ấy là người làm chuyện lớn, mấy chuyện nhỏ này với anh ấy mà nói dễ như trở bàn tay í mà. Em đã nói chỉ cần Thân Đồ Dạ chịu ra tay, chị dâu nhất định sẽ không sao!

– Ừ- Ngũ Ca cười, nhìn Lăng Tuyết, trước kia anh luôn nghĩ Lăng Tuyết đối với Thân Đồ Dạ chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ thỏa hiệp, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải vậy.

Lúc này, sân bay lần nữa phát loa thông báo chuyến bay sắp khởi hành.

Lăng Tuyết nhắc nhở:

– Ngũ Ca anh mau vào cửa đi, máy bay sắp khởi hành rồi. Về đó nhất định phải chăm sóc chị dâu, đợi em bé chào đời, anh nhớ chụp ảnh gửi cho em xem nha!

– Ừ!- Ngũ Ca không ngừng gật đầ, sắp sửa tạm biệt, bất an nói- Về phía Lăng Ngạo, anh không chăm sóc được nữa rồi, em và Hàn Bắc Hàn Giai phải vất vả hơn. Còn chuyện đại nhạc hội, anh chắc chắn không tham gia được, em giúp anh báo một tiếng với Hàn Vũ Thần, để anh ta mau chóng tìm người thay anh, đừng làm lỡ việc của người ta!

– Em biết rồi, anh đừng lo quá!

Lăng Tuyết liên tục gật đầu, nhìn theo Ngũ Ca qua cửa an ninh.

Tiễn Ngũ Ca đi, Lăng Tuyết hoàn toàn nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng giải quyết êm xuôi, nhưng còn Thân Đồ Dạ…

Thật sự ba ngày sau phải trở về ư?

Không thèm!

Lăng Tuyết chun mũi, nhủ thầm mình còn phải ở lại chăm lo phát triển sự nghiệp nữa chứ, sao có thể trở về ngay lúc này!?

Vả lại Cung Thiên Long cũng tỉnh lại rồi, cô không thèm quay về chốn nước đục đó đâu.

Nhưng lỡ như Thân Đồ Dạ đến tìm cô “đòi nợ” thì sao? Kệ đi, dù sao cũng mắc nợ nhiều lần rồi, nợ thêm lần nữa cũng được.

Lăng Tuyết gọi taxi quay về, trên đường lại nhận điện thoại của Lăng Ngạo, kể lại sự việc cho anh nghe. Nghĩ nghĩ, cô lại gọi cho Hàn Bắc và Hàn Giai, báo bình an.

Chỉ là vừa đến cổng bệnh viện, điện thoại của cô lại reo, Thân Đồ Dạ gọi đến.

Vừa thấy hiển thị số trên màn hình, nhịp tim Lăng Tuyết tăng nhanh, toàn thân căng thẳng, nghĩ thầm, người này chắc chắn gọi đến đòi nợ, khẳng định là kêu cô quay về rồi!

Cô tìm một nơi yên ắng, bất an nhận cuộc gọi.

– A lô?- Giọng Lăng Tuyết có hơi run- Thân Đồ Dạ…

Đầu kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng con nít khóc, Lăng Tuyết ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn:

– Chị dâu sinh rồi à?

– Ừ, là con trai, 3.9 kg.

Lần đầu tiên Thân Đồ Dạ làm việc tốt, hơn nữa còn đón một sinh mạng nhỏ chào đời, trong lòng bất giác ấm áp, tiếng nói đặc biệt vui vẻ:

– Là một thằng nhóc béo ú!

Lăng Tuyết kích động và phấn khởi:

– Tuyệt quá, tuyệt quá rồi, đúng là tốt quá, đợi lát nữa Ngũ Ca nhìn thấy chắc sẽ hạnh phúc lắm! Chị dâu khỏe chứ?

– Khỏe, mẹ tròn con vuông- Thân Đồ Dạ cười nói.

– Tốt quá!- Lăng Tuyết cực kỳ vui vẻ- Cám ơn anh nha, hôm nay đúng là cực cho anh rồi!

– Em vui là được rồi!- Thân Đồ Dạ đổi đề tài- Chuyện tôi hứa với em đã hoàn thành, còn chuyện em hứa với tôi, khi nào thực hiện vậy?

Vừa nghe đến đây, Lăng Tuyết ỉu xìu ngay, đến rồi đến rồi, quả nhiên vẫn đến màn đòi nợ rồi!

Cô chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào:

– Ừ thì, cái đó, ừ…

– “Ừ” cái rắm!- Thân Đồ Dạ tức tối nói- Không lẽ em lại muốn chơi xỏ tôi? Tôi báo cho em biết nhé Lăng Tuyết, nếu em dám hứa lèo, tôi sẽ khiến em biết cái gì gọi là hối hận!

– Không phải không phải, tôi nào dám chơi xỏ anh chứ!- Cũng không quản Thân Đồ Dạ tin hay không, Lăng Tuyết mau chóng giải thích- Bên này hiện tại tôi có một việc rất quan trọng, nên chưa thể về lúc này được!

– Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết em đã hứa ba ngày nữa sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu ba ngày sau em không đến, vậy sản phụ kia cùng với đứa bé sẽ…

Thân Đồ Dạ nói chuyện luôn không kiêng nể gì, hở một tí lại uy hiếp người khác, đòi chém đòi giết, nhưng mới nói được một nửa, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng y tá:

– Chào anh, sản phụ nói là do anh cứu họ, nhờ tôi bế em bé đến cho anh xem. Đây, anh xem nó đáng yêu chưa này!

Thân Đồ Dạ nhất thời không biết làm sao, nói chuyện có chút không trôi chảy:

– Ờ… đáng yêu thật… cho tôi bế à? Tôi không biết bế trẻ con đâu. Nó nhỏ xíu thế này, nếu đánh rơi thì làm sao… được được được, tôi bế tôi bế vậy… cục cưng à, ơ, cười à…

Lòng Lăng Tuyết đang căng như dây đàn lập tức thả lỏng, bên môi hiện lên nụ cười, nhủ thầm, thì ra anh chàng cũng có một mặt dịu dàng như vậy!

Thân Đồ Dạ đành chịu, trên tay còn bồng em bé mà, có thể nói ra lời nói ác độc đến đâu được chứ?

– Được rồi, tôi biết anh không xấu xa vậy đâu, anh có bao nhiêu thiện lương có lẽ chính anh cũng không biết!- Lăng Tuyết được nước làm tới- Vừa rồi là anh cứu họ, hai mạng người đấy, còn có cục cưng đáng yêu nữa. Thân Đồ Dạ, anh là người tốt, anh có biết anh đã làm được việc tốt không, người tốt sẽ được báo đáp!

– Em bớt nói nhảm lại đi!- Thân Đồ Dạ trả thằng bé cho y tá, đi sang một bên nói- Tôi biết hiện tại em đang ở Mỹ, em lập tức lăn về đây dập đầu nhận lỗi cho tôi, có lẽ tôi còn có thể tha thứ cho em!

– Vậy không được, tôi thực sự chưa về được mà!- Lăng Tuyết đã hạ quyết tâm tiếp tục chơi xỏ anh.

– Lăng Tuyết, em muốn chết đúng không?- Thân Đồ Dạ tức đến nghiến răng.

– Được rồi được rồi, chúng ta nói đến đây thôi, hôm nào nói tiếp nha, cước gọi quốc tế đắt lắm, anh tiết kiệm chút đi.

Lăng Tuyết nói xong chuẩn bị cúp máy, cuối cùng còn bổ sung thêm:

– Đúng rồi, điện thoại tôi đang dùng là của Lăng Ngạo, sẽ trả lại cho anh ấy ngay. Anh đừng gọi đến làm phiền anh ấy nha, con người Lăng Ngạo không nói lý lẽ đâu, nếu hai người cãi nhau trong điện thoại thì đúng là ấu trĩ lắm!

Thân Đồ Dạ bên này tức muốn chết, cô gái này biết thừa anh sẽ không tổn hại đến sản phụ và trẻ sơ sinh, cho nên mới dám cả gan làm loạn đây mà!

Lôi Quân ở bên cạnh nhìn thấy, mắc cười nhưng lại không dám cười.

Cố Huy thì lắc đầu, chủ nhân là người rất lợi hại, sao lại luôn bị Lăng Tuyết ăn sạch thế này?

Thân Đồ Dạ bỏ về, vào trong thang máy, anh thật sự không nhịn nổi nữa, ra lệnh cho Lôi Quân:

– Chuẩn bị chuyên cơ, tôi phải đi Mỹ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.