– Tìm được rồi? Người đang ở đâu?- Bạch Tấn Sinh hỏi ngay.
– Dạ?- Hàn Vũ Thần cảm thấy không đúng- Cậu, sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?
– À, không có gì- Bạch Tấn Sinh nói sang chuyện khác- Cậu chỉ đang quan tâm cháu thôi, từ nhỏ đến lớn, cháu đều rất độc lập, hiếm khi tìm cậu giúp đỡ một lần, cậu chưa giúp được gì nên trong lòng áy náy, gọi điện hỏi thăm cháu chút mà.
– Không sao- Hàn Vũ Thần nghe Bạch Tấn Sinh nói vậy cũng không nghĩ nhiều- Là cháu gấp gáp, muốn cậu điều tra giúp cháu ngay lập tức, hai ngày đó cậu bận như vậy, cháu có thể hiểu, hơn nữa, cậu còn kêu người giúp cháu nữa mà. Là do bản thân cháu không muốn làm lớn chuyện này, cho nên mới từ chối sự sắp xếp của cậu.
– Mặc kệ thế nào, tóm lại cháu tìm được người thì tốt rồi- Bạch Tấn Sinh cười nói- Vậy nha, cháu bận như vậy, cậu không quấy rầy thêm, có chuyện gì nhớ tìm cậu, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực giúp cháu.
– Biết rồi, cám ơn cậu.
Cúp máy, Hàn Vũ Thần chuyên tâm lái xe, sắp công diễn rồi, mấy hôm nay anh luôn tập thể hình, để trong buổi biểu diễn có thể giữ được thể lực, điện thoại nhận được tin nhắn, là chị An gửi đến, chắc lại thúc giục anh quay về phòng tập gym.
Hàn Vũ Thần không định xem tin nhắn, chỉ là vô ý liếc qua một cái, phát hiện trong tin nhắn xuất hiện cái tên “Lăng Tuyết” quen thuộc, anh lập tức cầm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149038/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.