Ký ức đêm đó loạn lắm, lại lẫn mùi rượu. Dường như tớ cũng bị thứ cồn ấy gây tê đầu óc, tớ chỉ định nghĩ trong đầu thôi, mà tay tớ lướt trên người cậu rồi.
– Tiểu… Phi?
Mắt cậu khép hờ, khàn giọng gọi tên người thương. Bàn tay thô ráp vuốt ve mặt tớ, giống như đang cố nhận diện tớ vậy.
– Không phải, là…
Cậu sắp tỉnh thì tớ khẽ né tay cậu, mặt không đổi sắc, đáp lời:
– Em là Tiểu Phi.
– Ừ. – Cậu quên mất chuyện cần hỏi, vui vẻ xoa đầu tớ – Tiểu Phi…
Tớ nắn giọng, bình tĩnh thưa:
– Dạ…
– Tiểu Phi…
– Em nghe…
…
Nhịp thở của cậu đều dần, tớ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi khó khăn đứng dậy, vào nhà vệ sinh gột rửa.
…
Sáng hôm sau, tớ thức trước cậu.
Dường như sau một giấc ngủ, dũng khí dây dưa đến cùng với cậu trong tớ phai nhòa, đầu tớ trống rỗng, tìm cớ trốn tránh, không biết cớ gì mới khiến cậu bớt giận.
Cậu tỉnh dậy còn sớm hơn tớ đoán.
Đầu tiên, cậu đau đầu vì say rượu nên khó chịu “hừ” một tiếng, tớ thấy mắt cậu mấp máy, tớ ợ quá nên nhắm mắt lại.
Sau đó, cậu cử động nhẹ một chút, cậu nhận ra tớ nằm bên cạnh, tớ cảm giác toàn thân cậu cứng đờ, thậm chí nhịp thở của cậu ngưng trệ.
– Thanh… Thanh Thanh?
Tớ do dự trong chốc lát, từ từ mở mắt.
Tớ tỏ vẻ mới tỉnh, ngơ ngác nhìn gương mặt khiếp đảm của cậu, nói:
– Chào buổi sáng.
– Chào buổi sáng… – Cậu thẫn thờ đáp tớ, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ba/1122571/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.