Sầm Vương vẫn không dừng lại việc tìm người, nhưng hiển nhiên có phần hòa dịu hơn so với lúc trước.
Thái độ của Sầm Vương đối với Sầm Vương phi cũng thăng cấp, biến thành coi thường.
Sầm Vương phi vẫn không chịu buông tha cho Sầm Vương, e là muốn dây dưa với hắn ta cả đời.
Thường Nhuận Chi không biết nên nói Sầm Vương phi là cuồng dại, hay là ngoan cố.
Ngay cả mẹ đẻ của Sầm Vương phi là Trường Nhạc Trưởng Công chúa cũng khuyên Sầm Vương phi hòa ly với Sầm Vương, Sầm Vương phi lại không đồng ý, cũng không biết rốt cuộc nàng ta đang kiên trì cái gì.
Thường Nhuận Chi âm thầm nhỏ giọng hỏi Lưu Đồng, Sầm Vương phi có biết chuyện nàng ta từng sanh non có liên quan đến Sầm Vương không?
Lưu Đồng nói: "Chắc là không biết..."
"Chàng nói xem, nếu nàng ta biết chuyện, sẽ thế nào?"
"Chuyện này..."
Lưu Đồng cũng không biết nói gì, chỉ có thể nói: "Suy nghĩ trong đầu phu thê bọn họ không giống như chúng ta, việc này chúng ta không nên trộn lẫn vào sẽ tốt hơn."
"Thiếp thấy chắc là đầu óc Sầm Vương đã bị hỏng rồi, chàng xem cách nói chuyện của hắn đi, vậy mà hắn lại chịu tin." Thường Nhuận Chi lắc đầu thở dài.
Lưu Đồng cười nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Hắn chịu tin, còn muốn đơn giản hơn không chịu tin nhiều, nếu không, không biết hắn ta còn muốn phiền ta tới khi nào."
Gần đây Lưu Đồng có rất nhiều chuyện phải làm, chỉnh sửa pháp luật mới rất nặng nề, hắn cũng không có kiên nhẫn quản chút việc vặt của Sầm Vương.
Lời đồn đãi có liên quan đến phủ Sầm Vương dần dần bình ổn xuống.
Thái Xương đế tự đi lên đế vị, luôn luôn chăm lo việc nước. Nhưng hắn ta không phải là một Đế vương mua danh chuộc tiếng, không giống với các Đế vương trước, khi thượng vị liền muốn thể hiện năng lực trác tuyệt mà làm vài đại án kinh thiên, hoặc là vì biểu hiện cần chính mà thức khuya dậy sớm, không để ý đến long thể.
Khi hắn đang ở trên triều, làm sao có thể thả lỏng?
Đám ngôn quan đối với chuyện này có chút không thể nhìn vào mắt, nhưng dù sao Thái Xương đế trị quốc không chút buông lỏng, cũng không có phạm sai lầm gì, cho nên đám Ngự sử nắn bóp chuyện này, luôn phải chờ một ví dụ thực tế mới có thể khuyên can.
Đầu năm thứ ba Thái Xương, triều đình bình định.
Vinh Quận vương Lưu Đồng, chủ lý Hình bộ, ở Hình bộ điều thẩm các bản án cũ lâu năm, xem xét lại nghi án trong quá trình, hắn không nhận thức được bắt đầu điều chỉnh chức quyền Hình bộ. Một năm trôi qua, người ở Hình bộ đều nhìn ra được ý tứ của Lưu Đồng. Nhưng đến cùng Lưu Đồng còn chưa có làm ra chuyện gọt chức của các quan viên, cho nên mọi người chỉ có thể bí mật phỏng đoán, thậm chí còn có người nhận định, Vinh Quận vương đang muốn quản lý toàn bộ chức quyền ở Hình bộ.
Trái lại, Lưu Đồng cũng không vì mọi người nghị luận thế nào mà là thành thục đợi thời cơ. Hắn dâng một sổ con cho Thái Xương đế, nói quyền lực và trách nhiệm mơ hồ tồi tệ, quan viên rườm rà, cùng với việc bổ khuyết đệ tử nhiều quan viên quý tộc, mặc dù xuất thân cao môn, lại không có năng lực làm việc.
Lưu Đồng ngỏ ý, hi vọng Thái Xương đế có thể điều chỉnh Hình bộ cùng với các ngành khác, chiêu mộ hiền tài, mở khoa thi văn võ, cộng trị thiên hạ.
Có hơn phân nửa triều thần đều xuất thân từ quý tộc, trước nay đều khinh thường đệ tử hàn môn, đương nhiên không hi vọng đệ tử hàn môn nhảy lên đầu mình, lập tức kịch liệt gián ngôn phản đối việc làm của Lưu Đồng.
Chế độ khoa cử tuyển quan trước đây, thật ra hơn phân nửa là tuyển đệ tử quý tộc, cũng bởi vì vậy mà khoa cử có thể thực hành, người trong quý tộc cũng cực kỳ coi trọng khoa cử.
Dù sao bọn họ cũng muốn đẩy đệ tử gia tộc mình ra làm quan, nhất là ra ngoài làm quan, nếu như không thể làm thống trị địa phương, truyền trở lại sẽ làm cho gia tộc mất mặt, nếu có thể có đệ tử hàn môn ở bên cạnh phụ tá, có thể trị hạ, thanh danh cũng sẽ nghe hơn một chút, không phảu sao?
Nhưng nếu đệ tử hàn môn nhậm chức thay đệ tử quý tộc, vậy thì đang không thèm nhìn tới các quý tộc.
Văn thần phản đối rất lợi hại, mồn mép và cán bút không ngừng lắc lư.
Võ tướng cũng phản đối, nói toạt ra rằng chuyện mang binh đánh nhau thì đệ tử hàn môn biết cái gì, cho rằng đọc hai ba quyển binh thư thì có thể trị quân sao?
Áp lực của đám triều thần, làm cho Thái Xương đế không thể hạ tấu chương.
Nhưng dù sao cũng không có bác bỏ.
Triều thần như lâm đại địch.
Sau khi tan triều, Lưu Đồng ở lại, đi vào điện Cần Chính một mình nói chuyện cùng Thái Xương đế.
Sau khi cân nhắc phải trái, Thái Xương đế nhíu mày nói: "Ta có xem qua vài đề nghị đệ viết, xúc phạm đến lợi ích cộng đồng."
Lưu Đồng cười: "Đúng vậy, quả thật đây là lần đầu thần đệ nhìn thấy văn thần võ tướng đoàn kết một lòng như vậy."
Thái Xương đế cũng cười.
"Mục đích của trẫm không phải tinh giản cơ cấu, nếu như cơ cấu rườm rà có thể hiểu rõ chính lệnh, trẫm cũng lười bỏ thời gian ra phế. Nuôi nhiều mấy vị triều thần, không phải trẫm không nuôi nổi. Quả thật quan chức bây giờ quá rườm rà, nhiều quan viên, chẳng những không thể thống trị tốt thiên hạ, ngược lại còn khiến cho chính lệnh không thể chuẩn xác hạ xuống nhanh chóng. Này có chút ước nguyện ban đầu của trẫm."
Lưu Đồng vuốt cằm: "Thần đệ đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn giằng co đánh với đám triều thần này một hồi."
"Đệ phải cẩn thận, triều thần sợ trẫm tiếp thu gián ngôn của đệ, bước tiếp theo phỏng chừng sẽ bắt đầu chèn ép buộc tội đệ."
Lưu Đồng chắp tay nói: "Thần đệ hiểu rõ."
Quả nhiên giống như lời Thái Xương đế nói, ngày hôm sau, triều thần dâng tấu chương trắng xóa như bông tuyết, từ ngoài cung đưa tới trên ngự án của Thái Xương đế.
Đại đa số người đầu tiên là khen ngợi Lưu Đồng kế tâm vì thiên hạ, rồi sau đó bắt đầu lệ đếm quy củ tổ tông Đại Ngụy, rồi lại tiếp tục nói đến khi Tiên Đế tại vị quan chức trong triều đều bố trí như thế. Từ nhất phẩm đến cửu phẩm, từ trung ương đến địa phương, hoàn thiện lại kiện toàn, làm thế nào có thể dễ dàng sửa chữa?
Lúc trước khi Nguyên Vũ đế còn tại vị, quả thật vẫn thiết lập chức quan trong triều theo tổ tiên, nhưng đại khái là chương hiển hoàng quyền lồng lộng. Nguyên Vũ đế tại vị mười năm, số lượng quan viên trong triều ngày càng nhiều, chức quan đồng nhất, phân công mười mấy người đến nhận chức nhìn mãi cũng quen mắt.
Người nhiều, chuyện có thể thay đổi lại ít, trái lại bởi vì quan viên đồng liêu chẳng phân biệt được rõ ràng quyền lực và trách nhiệm, khiến cho đám thần tử sinh ra khập khiễng, nói chuyện đều muốn tranh đoạt, không tốt từ chối, làm sao có thể hiểu rõ chính lệnh?
Nhưng các đại thần đều moi móc ra tổ tiên, giống như nếu Thái Xương đế tiếp thu gián ngôn của Vinh Quận vương, chính là quên nguồn quên gốc.
Thái Xương đế đem tất cả sổ con, giữ lại không phát ra.
Triều thần trong triều càng thêm nóng vội, cảm thấy đúng là Thái Xương đế quan tâm đến lời nói của Vinh Quận vương.
Lại có thêm một vòng buộc tối mới với Vinh Quận vương.
Có người nói hắn bị cấm đoán mấy năm, đã cực kì bài xích triều chính hoang phế, có người nói hắn muốn lung lạc đệ tử hàn môn trong thiên hạ, rắp tâm bất lương, cũng có người nói hắn khinh thường đệ tử quý tộc cao môn, lần này trình tấu chính là vì trả thù.
Quan trọng là, còn có một điểm để buộc tội là đến từ thân thế của Vinh Quận vương.
Nhận định quan niệm, Vinh Quận vương có huyết thống ngoại tộc, mưu toan tiến hành can thiệp thay đổi thiết chế chức quan Đại Ngụy vì muốn làm suy yếu quốc lực của Đại Ngụy, để Tây Vực có thể tự trị, cũng lấy việc lúc trước hắn giúp đỡ người Tây Vực, sáng lập ra Tây Hành xã làm bằng chứng. Còn nói, nếu bệ hạ nghe theo tiến hành điều chỉnh chức quan, sợ là sẽ gây trở ngại đến giang sơn Đại Ngụy, dao động nền tảng lập quốc.
Thái Xương đế lưu lại hết thảy tấu chương buộc tội, riêng đối với mấy tấu chương buộc tội thân thế của Lưu Đồng, hắn ta viết phê đáp, cũng ở trên hướng thượng xách vài vị thần tử ra mắng cẩu huyết lâm đầu trước mặt toàn bộ triều thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]