Sau khi hai huynh đệ tỉnh ngủ, Quý phi cho người hầu hạ bọn họ rửa mặt, lại đến vấn an Nguyên Vũ đế.
Lưu Cảnh Dương ngủ rất say, lúc tỉnh dậy còn rất cao hứng, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Vũ đế, lại nghĩ đến chuyện giận dữ lúc trước, nhất thời không gọi hoàng tổ phụ, chỉ theo lễ nghi nói: "Bệ hạ vạn an, hoàng tôn cáo lui."
"Vạn an —— lui!" Lưu Cảnh Lăng lộ ra hàm răng nhỏ, cười tủm tỉm nói theo ca ca, hai tay cũng chấp lại bái.
Quý phi thấy dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc thì vô cùng yêu thích, nói với Nguyên Vũ đế: "Bệ hạ, nô tì muốn dẫn hai đứa nhỏ hồi cung."
Nguyên Vũ đế chỉ nói một câu "Không sao", nhíu mày nhìn Lưu Cảnh Dương một lát, dự định không để ý tới đứa cháu trai này, nhìn về phía Lưu Cảnh Lăng, mỉm cười nói: "Lăng Nhi, nào, đến trước mặt, hoàng tổ phụ."
Quý phi vội đẩy Lưu Cảnh Lăng lên phía trước.
Lưu Cảnh Lăng tỉnh tỉnh mê mê, không tình nguyện đi về phía trước hai bước. Quý phi đặt bàn tay bé nhỏ của cậu nhóc vào trong tay Nguyên Vũ đế.
Tay Nguyên Vũ đế hơi giật giật, Lưu Cảnh Lăng vội rút về, trừng lớn mắt nhìn ông ta.
Nguyên Vũ đế nhếch miệng cười, nói: "Ngươi, thích, cái gì? Hoàng tổ phụ, thưởng ngươi."
Lưu Cảnh Lăng không biết làm sao, nhìn Quý phi. Quý phi nhẹ giọng cười nói: "Hoàng tổ phụ thương cháu, cháu muốn cái gì, có thể hỏi hoàng tổ phụ muốn."
"Ánh trăng!"
Nháy mắt, hai mắt Lưu Cảnh Lăng sáng lấp lánh, lớn tiếng nói.
Quý phi bỗng chốc lơ mơ, nhìn Nguyên Vũ đế, Nguyên Vũ đế cũng sửng sốt chớp mắt, nói: "Tại sao, muốn, ánh trăng?"
"Ánh trăng thúy, ăn ngon!" Lưu Cảnh Lăng nuốt nuốt nước miếng, nghi hoặc nghiêng đầu: "Ngươi có thể cho ta ăn ánh trăng sao?"
Quả thực Nguyên Vũ đế cảm thấy dở khóc dở cười.
Rốt cuộc Tiểu Cửu dạy dỗ hai đứa con ra làm sao!
Cuối cùng vẫn là Quý phi đứng dậy giảm bớt bầu không khí xấu hổ, bà dịu dàng nói với Lưu Cảnh Lăng: "Lăng Nhi, ánh trăng treo ở trên trời, nếu cháu ăn, sau này bầu trời sẽ không có ánh trăng."
"Mới không phải, nó sẽ lớn lên! Mọi người đều có thể ăn!"
Đối với lí do thoái thác ánh trăng không thể ăn của Quý phi, Lưu Cảnh Lăng rất bất mãn, nhưng đến cùng cậu thiếu thốn từ ngữ, muốn giải thích cũng không thể nào nói nguyên vẹn, gấp đến độ vò đầu bứt tai, chỉ có thể nhìn đại ca xin giúp đỡ.
Lưu Cảnh Dương nắm tay cậu, thấp giọng nói: "Nương ta nói, mỗi tháng ánh trăng đều sẽ lặp lại chu kỳ biến hóa theo quy luật, thành trăng, trăng tròn, đầy tháng lại đến trăng khuyết về thành trăng non. Vòng tròn ánh trăng cũng không còn nhìn thấy, hai đầu nhọn giống như lưỡi liềm, dần dần biến thành hình dạng bánh nướng, chậm rãi thành hình liềm, rồi sau đó không nhìn thấy. Lúc trăng tròn, ánh trăng đầy đủ, vừa được vọng nhật, mọi người liền bắt đầu ăn ánh trăng, toàn bộ hạ huyền nguyệt, ánh trăng cơ hồ dần dần bị mọi người ăn không còn. Nhưng nó lại tự mình ra sức lớn lên."
Lưu Cảnh Dương dừng một lát, nói: "Đây là chuyện xưa nương nói, đệ đệ cho rằng ánh trăng có thể ăn, nương có làm mấy lần bánh rán ánh trăng. Chờ về nhà, ta sẽ để nương làm bánh rán ánh trăng cho đệ đệ ăn là được."
Lưu Cảnh Lăng chỉ chú ý tới hai chữ "Bánh rán", nghe nói thế nhất thời cười vui vẻ: "Ta muốn ăn ánh trăng! Thúy!"
Lưu Cảnh Dương gật đầu, trịnh trọng nói: "Đại ca đáp ứng đệ, chờ nhìn thấy nương thì nói với người, để nương làm bánh rán cho đệ ăn."
Lưu Cảnh Lăng cười ha ha, nhảy nhào vào lòng Lưu Cảnh Dương, tiểu móng vuốt cầm lấy vạt áo trước của đại ca cậu lớn tiếng nói: "Đại ca thật tốt! Lăng Nhi chỉ thích đại ca!"
Dừng một lát cậu nhóc quay đầu nhìn Nguyên Vũ đế, ánh mắt vô cùng ghét bỏ: "Không thích chơi cùng hoàng tổ phụ! Hừ!"
Mặt mày Nguyên Vũ đế xanh mét.
Quý phi khuyên can mãi mới có thể dẫn hai đứa nhỏ đi, Nguyên Vũ đế run rẩy vung tay lên hướng cửa đại điện, nói với Gì Sáng: "Nhìn đi, nhìn đi! Tiểu Cửu, vợ hắn... Điều này sao, làm sao, dạy!"
Gì Sáng nghẹn cười trong lòng, nghe vậy vội thu liễm cảm xúc: "Bệ hạ bớt giận, không phải hai vị tiểu công tử còn nhỏ sao? Bệ hạ cần gì giận dỗi cùng bọn họ."
Trong lòng Nguyên Vũ đế vô cùng buồn bực, vô cùng âm u đoán, có phải là do Cửu Hoàng tử phi cố ý muốn ông ta khó xử hay không.
Nhưng lại cảm thấy, hai đứa nhỏ này không đến nỗi biết diễn trò.
Chắc chắn là tức phụ của Tiểu Cửu giựt giây, hai đứa nhỏ này đúng là ranh con!
Trong lòng thấy nghi hoặc còn có Quý phi.
Trên đường trở về, Quý phi bất động thanh sắc nói vài lời với hai đứa nhỏ.
Đến cùng đều là hài tử, Quý phi làm người thân thiết, dỗ bọn họ cũng không khó.
Rất nhanh, Quý phi liền hiểu rõ, có lẽ là cách phu thê Tiểu Cửu dạy dỗ con cái là như thế, không phải cố ý muốn khó xử bệ hạ.
Vừa nghĩ đến chuyện bệ hạ á khẩu trước mặt hai đứa cháu trai, Quý phi nhịn không được bật cười.
Lưu Cảnh Dương thân thiết hỏi bà ta đã xảy ra chuyện gì, Quý phi lắc đầu, hỏi: "Các con đều không thích hoàng tổ phụ sao?"
"Tại sao vậy?" Quý phi cười hỏi Lưu Cảnh Lăng: "Là bởi vì hoàng tổ phụ không cho con ăn ánh trăng?"
Lưu Cảnh Lăng suy nghĩ một lát, bĩu môi: "Ông ta không chơi với ta, đáp ứng cho ta ánh trăng ăn, chưa cho. Nói chuyện không cần tính. Hừ."
Quý phi ôn nhu nói: "Hoàng tổ phụ của cháu bị bệnh, chỉ có thể nằm, nói chuyện cũng không tiện, không phải cố ý không chơi cùng cháu. Hơn nữa, ông ấy không biết ánh trăng có thể ăn."
Lưu Cảnh Lăng nhìn Quý phi: "Thật vậy chăng?"
"Thật sự."
"À..." Lưu Cảnh Lăng gật đầu, buồn rầu nói: "Ông ta thực miệng liên."
Bà ta than một tiếng: "Ta thấy trong các hài tử, biết chuyện nhu thuận không ít, nhưng lại cảm thấy thiếu một chút gì đó. Bây giờ thấy hai con trai của ngươi, ta mới biết đó là cái gì."
"Là chân thật."
Quý phi nhìn Thường Nhuận Chi, lần nữa khẳng định với nàng: "Ngươi dạy dỗ hai đứa nhỏ rất khá, tiểu hài nhi không nên có nề nếp, học người lớn tư duy cân bằng lợi hại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]