Chương trước
Chương sau
Tay nghề nấu cơm của Ngụy Tử không tính là quá tốt, nhưng đám người Lưu Đồng ăn rất yên tâm.

Ăn cơm xong, Ngụy Tử thu dọn chén dĩa rửa sạch, Lưu Đồng và Hoa Trạch phân biệt ôm nhi tử của mình dỗ.

Hôm nay đám người Thập Nhị Hoàng tử đến, hai tiểu gia hỏa vẫn còn hơi sợ hãi.

Hoa Trạch lên tiếng hỏi Lưu Đồng: "Chủ tử, rõ ràng hôm nay Thập Nhị Hoàng tử đến là muốn khó xử chúng ta, tại sao đến tối Từng Toàn Đức lại không có chậm trễ chúng ta, còn đưa đến không ít đồ? Ngụy Tử nói thịt cũng tốt, đồ ăn cũng tốt, đều rất tươi."

Lưu Đồng cười nói: "Trên thư Thập Nhị đệ có nói, hắn ý thức được Thái Tử muốn để hắn tới ngõ hẻm Trung Quan khó dễ ta, nên đã có sự chuẩn bị. Hôm nay hắn đến, ở trong mắt đám người Thái Tử chính là diễu võ dương oai với ta, nhưng trong mắt đám người Từng Toàn Đức, hắn là đang diễn kịch. Hắn vừa mới và ngõ hẻm Trung Quan, liền ngầm đưa ngân lượng và thư cho Từng Toàn Đức, chuyện sau đó, Từng Toàn Đức nhìn theo mà làm."

Hoa Trạch giương giương miệng: "Làm sao Thập Nhị Hoàng tử có thể khẳng định, Từng Toàn Đức sẽ nghe theo ngài ấy căn dặn?"

"Thập Nhị đệ đã thăm dò tình huống thân nhân Từng Toàn Đức, lại hứa hẹn ưu việt." Lưu Đồng nói: "Đương nhiên, hắn ta cũng có thể lựa chọn tố giác với Thái Tử, chính là người trong ngõ hẻm Trung Quan này đều từ trong cung đi ra, đối với cách làm người của Thái Tử, tự nhiên cũng có vài phần hiểu biết. Bất quá hắn ta lựa chọn một cái tương đối, càng đáng tin một chút, càng không có một ít con đường phiêu lưu mà thôi."

Vừa dọn dẹp xong phòng bếp, Ngụy Tử bước vào nghe vậy cười nói: “Đó thật sự chính là đang buồn ngủ có người đến kê gối đầu, ít nhiều do Thái Tử làm, sau này trong viện của chúng ta, rau củ tươi dùng không hết, thịt mỗi ngày đều có. Cô nương muốn ăn cái gì, nô tỳ có nguyên liệu nấu ăn sẽ có thể nấu. Không cần chỉ dựa vào người ta đưa cái gì chúng ta ăn cái đó nữa.”

Hoa Trạch cũng nói: "Không sai, hơn nữa cứ như vậy, sau này cửa viện sẽ mở ra ba lần mỗi ngày. Chúng ta có thể nhân cơ hội đó tìm cách thân cận với người trong này. Phía trên cũng sẽ không thể nhìn chằm chằm vào tiểu viện chúng ta, nói không chừng, một ngày nào đó chúng ta có thể tự do ra vào viện thì sao?”

Mọi người đều mặc sức tưởng tượng tương lai mình mong muốn, Thường Nhuận Chi mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói với Lưu Đồng: "Gần đây thiếp nghỉ ngơi hơi nhiều, ngày mai nguyên liệu nấu ăn được đưa tới, thiếp cũng xuống bếp. Nếu có cá thì tốt."

Ánh mắt Lưu Đồng nhất thời trở nên ôn nhu.

Hắn biết Thường Nhuận Chi làm cá, là muốn cho hắn ăn.

Hai người nhìn nhau cười, Lưu Đồng thấp giọng ho: "Đừng mệt nhọc."

"Sẽ không." Thường Nhuận Chi ôn nhu nói.

Sau vài ngày, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Từng Toàn Đức đưa than củi tới cho bọn họ. Mỗi ngày đưa một ít cũng không thấy được, đợi đến lúc vào đông, không sai biệt lắm có thể tích đủ số lượng dùng trong mùa đông.

Khi Lưu Đồng và Dương Dương nói tới phong cảnh mùa thu, Dương Dương muốn chơi đu dây, Lưu Đồng liền hỏi Từng Toàn Đức muốn dây thừng, vô cùng chịu khó làm cái xích đu.

Cây ngân hạnh không quá cao, lại làm xích đu cho tiểu oa nhi chơi, nhưng Dương Dương vẫn rất vui mừng, một khi rảnh rỗi, sẽ ngồi vào đu dây, hai cẳng chân nhỏ xíu treo lủng lẳng trong không trung.

Kỷ Cương tha thiết nhìn, Dương Dương nhường bé đi lên, nói cái gì bé cũng không chịu lên.

Trừ những thứ đó ra, Lưu Đồng còn dùng xe kéo làm cầu bập bênh.

Thứ này lại khiến Kỷ Cương yêu thích, chẳng qua phải có hai người chơi mới được. Ở chỗ này có thể trọng tương đương với bé, chỉ có mình Dương Dương. Cho nên chỉ có thể để Dương Dương chơi cùng bé.

Đó cũng là nguyên nhân Kỷ Cương tha thiết mong nhìn Dương Dương chơi đu dây.

Thường Nhuận Chi xuống bếp vài lần, mặc dù mùi vị rất ngon, nhưng Ngụy Tử sợ nàng mệt, kiên quyết không cho nàng tiếp tục làm công việc trong phòng bếp, chỉ cho phép nàng thời điểm mỗi bữa cơm sao thượng hai món ăn là được.

Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể dời trận địa, bắt đầu làm y phục đầu thu và tất chân cho hai tiểu oa nhi. Y phục bên trong đều khâu áo mỏng, bên ngoài có thể mặc thêm y phục. 

Ngụy Tử thấy đẹp, cũng học Thường Nhuận Chi làm một bộ cho Hoa Trạch mặc. Hoa Trạch nói trắng ra rất thoải mái lại tiện lợi, Thường Nhuận Chi cũng làm hai bộ cho Lưu Đồng.

Thập Nhị Hoàng tử tới chỗ này đã qua nửa tháng, cũng không có người đến đón Dương Dương ra.

Trái tim Lưu Đồng mới bỏ xuống được một chút.

Kỳ thực hắn không biết, bên trong có chút khúc chiết.

Thập Nhị Hoàng tử trở về phúc mệnh với Thái Tử, Thái Tử nghe đám người mình phái đi theo miêu tả tình trạng của Lưu Đồng, cũng nhận định Lưu Đồng lại bắt đầu làm chuyện trồng rau nuôi gà là thô hoạt, thật sự sống rất kém. Hơn nữa nghe nói Thập Nhị Hoàng tử không cho phòng bếp ngõ hẻm Trung Quan cung cấp một ngày ba bữa cho Lưu Đồng. Cho rằng sau này Lưu Đồng muốn sống qua ngày không quá dễ chịu. Lúc này cười thật to, khen Thập Nhị Hoàng tử mấy câu.

Thập Nhị Hoàng tử nhân cơ hội đó hỏi Thái Tử, khi nào thì đến đó đón Lưu Cảnh Dương ra.

Thái Tử suy nghĩ một lát, nói: "Cô đi nói với phụ hoàng một tiếng trước, xem phụ hoàng cho phép hay không."

Thế là, Thái Tử tiến cung thương lượng việc đó cùng Nguyên Vũ đế.

Sau khi Nguyên Vũ đế nghe xong, chẳng những không tán thưởng hắn ta có phong phạm Thái Tử, ngược lại chửi ầm lên.

"Ai chẳng biết ngươi tranh đấu với Thụy Vương? Ai chẳng biết Tiểu Cửu là người của Thụy Vương? Thời điểm Tiểu Cửu bị giam cầm ngươi chẳng những không vì huynh đệ mình cầu tình, còn bỏ đá xuống giếng, hướng thượng ai không biết? Bây giờ ngươi biết bận tâm tình nghĩa huynh đệ rồi hả? Ai tin!"

Nguyên Vũ đế cầm một quyển tấu chương đập lên mặt Thái Tử: "Hiện tại Tiên Ti binh lâm, vùng Yến Bắc đã mất đi quyền nắm trong tay, phía Nam cũng rục rịch, hải tặc xương quyết ở Đông hải, tiếng oán than của ngư dân dậy đất... Những chuyện quốc sự như vậy, ngươi đường đường là Thái Tử một nước lại không biết đi giải quyết. Không quan tâm chuyện nước, lại chuyên chú đặt chuyện vặt lông gà vỏ tỏi lên trên... Ngươi quả thực là —— "

Tự Nhân bưng trà lên, Nguyên Vũ đế uống một hơi cạn sạch, "Ba" một tiếng đặt mạnh chén trà lên bàn: "Người đã bị đưa vào ngõ hẻm Trung Quan, ngươi còn muốn tìm người xúi quẩy, khí lượng của ngươi nhỏ hẹp như vậy? Nếu thật sự trẫm cho người đến đón nhi tử của Tiểu Cửu giao cho ngươi nuôi dưỡng, ngươi có thể hảo hảo chiếu cố hắn sao? Không cố ý dạy dỗ hư hắn coi như ngươi nhân từ!”

"Phụ hoàng, nhi thần cũng chỉ là hảo tâm —— "

"Im miệng!"

Nguyên Vũ đế nổi giận quát, cảm thấy đầu ong ong, Tự Nhân vội vã muốn đi gọi thái y, nhưng bị Nguyên Vũ đế ngăn cản.

Ông ta hít sâu một hơi, nói: "Nhanh chóng quay về phủ Thái Tử của ngươi đi. Nếu lại để trẫm nghe được ngươi có hành động gì khác người, trẫm có thể thả ngươi từ trong phủ Thái Tử ra cũng có thể nhốt ngươi vào đó lần nữa.”

Thái Tử bị chửi đến thông suốt, mệt mỏi rời cung, một đoạn thời gian kế tiếp cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ gây xích mích thần kinh Nguyên Vũ đế.

Thập Nhị Hoàng tử biết được tin, nở nụ cười.

Tâm phúc không hiểu hỏi: "Điện hạ, thuộc hạ thấy, bệ hạ không phải vô tình với Cửu điện hạ, sao lại..."

Thập Nhị Hoàng tử đang luyện chữ, nghe vậy nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng hồ đồ, chỉ nhằm vào lợi ích chỗ Thái Tử, nhưng trên chuyện này, phụ hoàng không có hồ đồ."

Thập Nhị Hoàng tử đặt xuống bút, nói: "Chờ xem, thời điểm Thái Tử diệt sạch chút từ tâm phụ hoàng dành cho hắn ta, chính là lúc hắn ta ngã từ trên ghế Thái Tử xuống. Đến lúc đó, nhân tuyển Thái Tử, cũng chỉ có thể là Thụy Vương. Hi vọng Thái Tử có thể không ngừng cố gắng, tiếp tục bảo trì tự cho rằng mình thông minh này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.