Chương trước
Chương sau
Phủ An Viễn hầu điệu thấp yên lặng, nhưng vẫn ngại mắt Thái Tử.

Thụy Vương phi đóng cửa các cửa hàng, không chịu bán cửa hiệu mặt tiền, Thái Tử phi thúc thủ vô sách.

Nửa tháng sau, Thái Tử từ trong cung lấy được chiếu thư, mượn cớ Thường Bằng làm việc sai lầm, bỏ đi biển treo cửa ở phủ An Viễn hầu.

Thái giám hắng giọng đọc xong chiếu thư, đại ý là tước vị An Viễn hầu bị tước bỏ, Thường Cảnh Sơn là An Viễn bá, tương lai Thường Bằng có thể kế vị chức An Viễn bá, rồi sau đó truyền một thế hệ, hàng một tước.

Cứng rắn lột bỏ tước vị Hầu gia của Thường Cảnh Sơn khi ông ta vẫn còn sống.

Hai mắt Thường Bằng đỏ bừng, sau khi người bỏ đi hết lập tức quỳ gối trước mặt Thường Cảnh Sơn, nói: "Nhi tử bất hiếu".

Thường Cảnh Sơn nhìn thông suốt, đưa tay đỡ hắn đứng lên, xua tay nói: "Không có liên quan tới con, mặc dù chuyện này không đoán trước được, nhưng phát sinh cũng không kỳ quái."

"Hầu gia..." Tiểu Hàn thị lo lắng nhìn ông ta.

"Không thể tiếp tục gọi là Hầu gia." Thường Cảnh Sơn vội nói: "Bị người nghe được, phỏng chừng lại là một tai họa."

Tiểu Hàn thị vội ngậm miệng, Thường Cảnh Sơn cười nói: "Được rồi, không phải chỉ là hư danh sao? Không làm thì thôi. Đi thôi, trở về để phòng bếp chuẩn bị một bữa ăn ngon."

Thế là người một nhà phủ An Viễn hầu vẫn như thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không chút thanh âm khóc nháo kêu rên truyền ra.

Thái Tử nhận được tin tức, cười lạnh nói: "Phùng má giả làm người mập, trên mặt không hiện, trong lòng không biết khóc thành bộ dạng gì rồi."

Hắn ta dừng một lát, hỏi người bên cạnh: "Ngươi nói sao hả, Thập Nhị đệ?"

Thân hình Thập Nhị Hoàng tử gầy yếu, nghe vậy không gợn sóng không sợ hãi gật đầu: "Thái Tử nói phải."

Khóe môi Thái Tử hơi cong lên, thoại lý hữu thoại hỏi: "Cửu đệ vào ngõ hẻm Trung Quan, Thập Nhị đệ có vào đó thăm hắn chưa?"

Thập Nhị Hoàng tử mỉm cười: "Cửu ca phạm tội đại bất kính với phụ hoàng, thần đệ không tiện đi thăm huynh ấy?"

"Thập Nhị đệ nói phải, bực người bất trung bất hiếu như Cửu đệ cũng không nên thăm hỏi gì hắn." Thái Tử chậc chậc hai tiếng, lập tức chuyển ngữ điệu: "Bất quá, theo cô chứng kiến, phụ hoàng trừng phạt hắn vẫn rất nhẹ nhàng. Hắn mạo phạm phụ hoàng, trong lòng cô, luôn không thoải mái."

Thập Nhị Hoàng tử buông mắt xuống, trong mắt chợt lóe: "Thái Tử muốn... Đi ngõ hẻm Trung Quan nhục nhã huynh ấy một phen sao?"

"Thập Nhị đệ, không nên nói trắng ra như vậy?" Thái Tử bật cười lắc đầu: "Với thân phận của cô, há có thể hu tôn hàng quý, vì một phế Hoàng tử là hắn đi tới ngõ hẻm Trung Quan? Nơi yêm châm như thế, cô sợ ô uế giày của cô."

Thập Nhị Hoàng tử mím môi, ngoài miệng lại nói lời phải nói: "Nếu như thế, thần đệ nguyện ý thay Thái Tử phân ưu."

Thái Tử vừa lòng khi thấy Thập Nhị Hoàng tử tự động xin đi giết giặc: "Thập Nhị đệ thật hiểu chuyện."

Thập Nhị Hoàng tử lại hỏi: "Không biết, Thái Tử hi vọng thần đệ như thế nào..."

"À, nghe nói thê nhi của hắn đều vào đó. Kế thê của hắn còn mang thai, bởi vì vậy cho nên phụ hoàng mới phái người đi hầu hạ nàng." Thái Tử sờ sờ mấy sợi râu ngắn trên cằm, nói tiếp: "Cô không phải người lãnh huyết vô tình, bất quá cần nghĩ lại khi đi ngõ hẻm Trung Quan, sao có thể để hắn sống thoải mái? Ngươi phải căn dặn người đứng đầu nơi đó một tiếng, đừng hầu hạ chiếu cố như đại lão gia, chỗ ẩm thực đừng quá dụng tâm."

Thái Tử ý vị thâm trường nhìn Thập Nhị Hoàng tử một mắt, Thập Nhị Hoàng tử gật đầu nói: "Thần đệ hiểu rõ."

"À đúng rồi, chất nhi kia của cô đã được ba bốn tuổi rồi? Đúng là tuổi vỡ lòng, lại sống ở nơi đó với phu thê Cửu đệ, không có phu tử vỡ lòng cho nó, nói không chừng tiền đồ muốn phế, cô rất là lo lắng." Vẻ mặt Thái Tử lo lắng: "Ngày mai cô đến trước mặt phụ hoàng bẩm chuyện, đến đó đưa chất nhi đi ra, tự mình nuôi dưỡng. Đến cùng là Cửu đệ phạm sai, không có liên quan gì đến chất nhi của cô, thật là tội nghiệp."

Thập Nhị Hoàng tử nở nụ cười, nói: "Thái Tử nhân từ."

Thái Tử khoát tay, dặn: "Thập Nhị đệ tìm ngày tới ngõ hẻm Trung Quan đi, trừ bỏ chuyện nói phía trước, cũng nói chuyện này cùng Cửu đệ, để cho hắn có chuẩn bị."

Thập Nhị Hoàng tử lên tiếng dáp, Thái Tử lại nói: "Cô cho người đi chung với ngươi, miễn cho người nơi đó đầu mù mắt chó, va chạm Thập Nhị đệ."

Thập Nhị Hoàng tử vẫn mỉm cười gật đầu.

Thái Tử nhìn rất vừa lòng, đợi sau khi Thập Nhị Hoàng tử đi gõ gõ bàn, tự nhủ: "Thập Nhị đệ ngàn vạn không cần chùn tay, cô tin ngươi hay không, liền nhìn hành động một chuyến ngươi đến ngõ hẻm Trung Quan."

Cách vài ngày, Thập Nhị Hoàng tử mới dẫn theo người của Thái Tử phái cho hắn, lặng yên vào ngõ hẻm Trung Quan.

Từng Toàn Đức chậm rì rì ở phía trước dẫn đường, Thập Nhị Hoàng tử không mặn không nhạt hỏi tình huống của Lưu Đồng ở ngõ hẻm Trung Quan.

Từng Toàn Đức không thèm nâng mí mắt, ngữ điệu không cao không thấp hồi đáp: "Cửu Hoàng tử bị nhốt ở trong sân, mỗi ngày cũng chỉ lui tới cùng người đưa cơm và lấy đêm hương trong tiểu viện, nghe nói Cửu Hoàng tử rất ít khi lên tiếng. Tình huống bên trong, nô tài không được rõ ràng."

Lông mày Thập Nhị Hoàng tử hơi nhíu lại, hỏi: "Vậy Cửu Hoàng tử có hỏi các ngươi muốn đồ vật?"

"À, có." Từng Toàn Đức chậm rì rì nói: "Hỏi nô tài muốn rau củ để trồng và gà con, nói muốn trồng rau nuôi gà."

Mắt Thập Nhị Hoàng tử nhanh chóng tránh né, sau đó mỉm cười. Người của Thái Tử chân chó đi theo phía sau hắn nghe vậy cười nhạo: "Cửu Hoàng tử thật đúng là sa đọa, đường đường là một Hoàng tử, lại làm việc của nông phu."

Thập Nhị Hoàng tử không hé răng, Từng Toàn Đức cũng không nói.

Nửa ngày sau, Từng Toàn Đức dừng chân, nói: "Chính là tiểu viện đằng trước."

Thập Nhị Hoàng tử đến gần một chút, nghe được thanh âm tiểu oa nhi nói chuyện trong viện: "Cha chuyển mau đi, Dương Dương không sợ choáng!"

Lập tức một chuỗi tiếng cười như chuông bạc truyền đến, êm tai dễ nghe.

Thập Nhị Hoàng tử đi về phía trước hai bước, nói với Từng Toàn Đức: "Mở cửa."

Từng Toàn Đức tra chìa khóa vào ổ mở cửa viện ra.

Nhất thời, tình huống trong viện hiện ra trước mắt Thập Nhị Hoàng tử.

Có chút khác biệt với trong tưởng tượng, tinh thần không có suy bại sa sút. Nơi này chân chính giống như tiểu viện nông gia, chồi non mọc ra từ trong đất đón gió phất phới, con gà lớn kỷ kỷ tra tra đi loạn khắp nơi, phụ tử ăn mặc đơn giản vây quanh xe lộc, vừa nhìn chính là chơi rất vui vẻ.

Nghe thấy động tĩnh từ cửa viện, hai phụ tử nhìn về phía người tới.

Thấy người đến là Thập Nhị Hoàng tử, trong mắt Lưu Đồng chợt lóe lên kinh ngạc, lập tức nhíu mày, tức giận quát: "Ngươi tới đây làm gì?"

Thập Nhị Hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, tựa tiếu phi tiếu đứng ở cửa viện, vẻ mặt kiêu căng: "Sao vậy, Cửu ca không chào đón thần đệ?"

"Cút đi." Dường như Lưu Đồng không muốn nói nhiều với Thập Nhị Hoàng tử, nói nhiều cũng vô nghĩa. Khom người ôm lấy Lưu Cảnh Dương, chỉ để lại cho Thập Nhị Hoàng tử cái bóng lưng.

Thập Nhị Hoàng tử nở nụ cười, nhanh chóng bước tới giữ chặt Lưu Đồng, khi người phía sau còn chưa có phản ứng, cấp tốc đưa cho hắn cái ống trúc nhỏ, nói: "Cửu ca chớ đi! Thần đệ có việc muốn nói cùng huynh đây."

Lưu Đồng bất động thanh sắc, sau đó lập tức phẫn nộ bỏ tay Thập Nhị Hoàng tử ra: "Ta và ngươi không có gì để nói, cách ta xa một chút!"

Người của Thái Tử phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Thập Nhị Hoàng tử, một người trong đó kỳ quái nói: "Cửu Hoàng tử đừng không biết phân biệt, Thập Nhị điện hạ của chúng ta vội tới đề tỉnh ngài! Ngài nghĩ đi, ai lại nguyện ý tới một nơi lụi bại như thế này!"

"Nói thật dễ nghe, nói trắng ra là, không phải các ngươi tới bỏ đá xuống giếng?" Lưu Đồng cười nhạo, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.