Lưu Đồng quỳ gối trên gạch đá lạnh lẽo bóng loáng, Nguyên Vũ đế ngồi ở trước mặt hắn, trên bàn phóng mấy bổn công báo từ Yến Bắc đến.
"Thụy Vương làm việc như thế, trẫm không thể không phòng." Nguyên Vũ đế nhẹ giọng nói: "Tiểu Cửu, trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng."
Nguyên Vũ đế nghiêng thân thể về trước, bình tĩnh nhìn Lưu Đồng nói: "Kế hoạch của Thụy Vương là gì, ngươi theo thực đưa tới."
Sắc môi Lưu Đồng trắng bệch, thân hình thượng tính trấn định. Hắn nhếch miệng cười: "Phụ hoàng đã hoài nghi Ngũ ca có tâm mưu nghịch, cần gì phải hỏi lại? Phụ hoàng biết rõ nhi thần hướng về Ngũ ca, tất nhiên sẽ nói lời hay về huynh ấy, nghĩ đến phụ hoàng sẽ không tin. Nào có kế hoạch gì?"
Nguyên Vũ đế yên lặng nhìn hắn một lát, lãnh trào nói: "Ngươi là huynh đệ tình thâm, thê nhi đều không chú ý đến?"
Lưu Đồng cúi đầu nắm chặt hai tay: "Phụ hoàng tốt xấu cũng là minh quân, chắc sẽ không động thủ với phụ nữ trẻ em."
Lời này nói rất phúng trào, Nguyên Vũ đế không có bởi vậy mà tức giận.
Hai phụ tử giằng co một lát, Nguyên Vũ đế mở miệng nói: "Yến Bắc khai chiến, viện quân chưa tới, Thụy Vương lại dũng mãnh phi thường, thủ hạ có thể thần võ tướng phồn đa, thiên tài quân sư còn có vài cái, tinh mưu kỹ xảo ùn ùn, thậm chí lấy ba vạn quân lực, lấy ít thắng nhiều, đánh lui Tiên Ti tinh nhuệ chi sư... Xem hắn làm việc, sợ là muốn vội vã đánh một hồi đại thắng, rồi sau đó chỉ huy kinh đô. Trong tay hắn nắm quân quyền, sao có thể không khiến trẫm kiêng kị."
"Là Thái tử kêu kiêng kị đi." Lưu Đồng nhàn nhạt nói: "Phụ hoàng vì Thái tử, thật đúng là lo lắng hết lòng."
"Đó là đích huynh của ngươi!"
"Đích xác như thế." Lưu Đồng không phủ nhận: "Nhưng cũng đồng dạng hắn ta là người có lòng dạ hẹp hòi, khí lượng nhỏ hẹp, bệnh đa nghi nặng còn là Thái tử vô tài vô đức."
"Làm càn!" Nguyên Vũ đế cả giận nói.
Lưu Đồng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn thẳng Nguyên Vũ đế: "Phụ hoàng hi vọng giang sơn củng cố, cho nên không muốn việc của Thái tử phức tạp. Nhưng phụ hoàng có để tay lên ngực tự hỏi, Thái tử thực sự là hiền quân chi đức sao? Giang sơn giao đến tay Thái tử, thật có thể nhiều thế hệ truyền thừa sao?"
Nguyên Vũ đế lạnh như băng nhìn hắn: "Thụy Vương là muốn thiên hạ này của trẫm, cũng không cần ngươi tới cho hắn tìm cớ đường đường chính chính."
"Lời nhi thần là sự thật." Lưu Đồng cúi đầu cười lạnh, nói: "Để nhi thần thiết tưởng một chút tình hình sau khi Thái tử đăng cơ cho phụ hoàng. Đầu tiên, hắn ta sẽ kiêng kị Thụy Vương có binh quyền sâu nặng, cho nên sẽ nâng đỡ ngoại thích đối kháng Thụy Vương, cũng sẽ bắt lấy cơ hội đẩy Thụy Vương vào chỗ chết. Nhi thần cũng tốt, Thập Tứ đệ cũng tốt, từng người đã ngưỡng mộ khâm phục Thụy Vương, Thái tử đều sẽ đuổi tận giết tuyệt. Thái tử có lòng nghi ngờ rất nặng, lại bảo thủ, chẳng sợ hiền thần trên triều đình nói một câu không xuôi tai, đều sẽ khiến hắn ta mang thù, người hắn ta trọng dụng chỉ toàn quen nịnh nọt, tiểu nhân a dua nịnh hót hắn ta. Như thế xuống dưới, không qua vài năm, phụ hoàng nỗ lực muốn duy trì thiên hạ thái bình, tất nhiên đại loạn."
Lời Lưu Đồng nói lược có chút khoa trương, nhưng cũng không phải hoàn toàn nói chuyện giật gân.
Hắn tin tưởng, lấy cách làm người của Thái tử bây giờ, việc này hắn ta làm ra được.
Thời điểm hắn ta vẫn là Thái tử, hắn ta đã uy hiếp nhiều huynh đệ như vậy, một ngày kia lúc hắn ta đăng cơ làm đế, hắn ta đâu có thể nào bỏ qua?
Lưu Đồng nhìn Nguyên Vũ đế: "Nhưng Thụy Vương không giống vậy. So với Thái tử, huynh ấy không nhẫn tâm như vậy."
Nguyên Vũ đế cười nhạt: "Tiểu Cửu, con người một khi đứng ở vị trí quyền thế tối cao, tâm tư sẽ bắt đầu ngoan độc là chuyện rất dễ dàng."
Lưu Đồng nở nụ cười: "Phụ hoàng không tin cách làm người của Ngũ ca?"
"Trẫm là không tin được nhân tâm sau khi quyền thế tới tay cùng lợi ích đặt trước mắt."
Nguyên Vũ đế than thở nhìn Lưu Đồng: "Tiểu Cửu, nếu như ngươi hướng về Thái tử có bao nhiêu tốt."
"Làm sao có thể." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Từ lúc hắn ta bắt đầu hợp mưu với phủ Phụ Quốc công tính kế ta, ta cùng hắn ta đã không đội chung trời."
Nguyên Vũ đế sửng sốt, lập tức sắc mặt có chút bụi bại.
Ông ta đề bút viết thánh chỉ để thân vệ quân dưới tay đi tới phủ Cửu Hoàng tử bao vây, đợi sau khi hạ thánh chỉ, lại cho người áp giải Lưu Đồng vào thiên lao, lấy tội "Đại bất kính" tạm hoãn giam giữ, hình phạt tùy ý.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, phụ muốn con vong, con không thể không vong.
Mặc dù Lưu Đồng biết Nguyên Vũ đế sẽ không muốn tánh mạng hắn, dù sao hắn còn sống vẫn có tác dụng kiềm chế Thụy Vương, đối với Nguyên Vũ đế và Thái tử đều có lợi.
Nhưng Nguyên Vũ đế hạ mệnh lệnh này, vẫn khiến trái tim hắn băng giá.
Nội thị một tả một hữu áp bả vai Lưu Đồng, khi Lưu Đồng đứng dậy dừng một lát, nhìn Nguyên Vũ đế hỏi: "Phụ hoàng, nhi thần còn có chuyện muốn hỏi phụ hoàng."
Nguyên Vũ đế nhìn hắn.
"Phụ hoàng biết rõ Thái tử vô đức vô năng, lại kiên trì muốn hắn ta kế vị, nỗ lực bảo vệ vị trí Thái tử của hắn ta không mất, đến cùng là xuất phát từ chung ái với tiên Hoàng hậu nên không thể buông Thái tử, hay là... Không muốn thừa nhận ngài lập huynh trưởng làm Thái tử, là quyết định sai lầm nhất từ trước tới nay của ngài?"
Lưu Đồng mỉm cười, như than thở, như thất lạc, lại như giải thoát.
"Như thế, nhi thần không cần chờ đợi ngài cho, chẳng sợ một chút phụ yêu."
Hắn nhẹ giọng thì thào một câu, Nguyên Vũ đế vẫn chưa nghe rõ. Rất nhanh, nội thị liền mang Lưu Đồng ra nội điện, giao cho trị thủ thị vệ dư ngoài điện.
Nguyên Vũ đế ngồi thật lâu, cuối cùng hạ thánh chỉ xuống phủ Cửu Hoàng tử.
Đặt ở tiền triều, phạm tội đại bất kính là phải mất đầu. Nhưng Đại Ngụy lập quốc trăm năm, ngôn luận tương đối tự do, từng xuất hiện qua tình huống đại thần chỉ vào mũi hoàng đế mắng, kết quả chẳng những không có nhận đến trừng phạt, ngược lại nhận được đề bạt.
Cho nên nói trắng ra, tội danh "Đại bất kính" này, bị hoàng đế bắt được vậy phải xem tâm ý hoàng đế.
Ông ta cảm thấy đây không tính là chuyện gì, vật thì tội "Đại bất kính" cũng không tính là gì. Nhưng nếu hoàng đế cho rằng mạo phạm ông ta, tội danh lại nặng lại nhẹ.
Nguyên Vũ đế đợi bắt lỗi Lưu Đồng, là lúc này đây hắn ban sai trở về phúc mệnh, được Nguyên Vũ đế một ít ngợi khen sau thượng tạ ơn sổ con. Trong đó có một từ "Cặm cụi suốt ngày", vì áp vận, đọc lên dễ nghe, Lưu Đồng liền viết thành "Tịch dịch hướng khô".
Cách hai tháng sau Nguyên Vũ đế mới "Ngẫu nhiên" chú ý tới sổ con, liền tuyên Lưu Đồng tiến cung, mượn cớ này mắng chửi hắn "Đại nghịch bất đạo", cùng quân phụ không phải một lòng.
Đồng thời, thị vệ quân bắt lấy Tổng quản Tây Hành xã hiện hành là Diêu Trừng Tây, nói hắn ta dàn dựng kịch ánh xạ hoàng gia mật sự, hạ ngục. Người Diêu gia làm quan tại triều, cũng bị mạnh mẽ vang dội bãi quan cách chức.
Lúc này, Thường Nhuận Chi đứng ở trước cửa phủ Cửu Hoàng tử, trấn định quỳ xuống tiếp chỉ.
Thánh chỉ viết, Cửu Hoàng tử Lưu Đồng phạm tội đại bất kính, cùng đế vương nhị tâm. Nhớ tới tình hoàng gia cốt nhục, võng khai một mặt, để Cửu Hoàng tử chuyển nhà giam cầm, tài vật trong phủ Cửu Hoàng tử, sung công.
Thường Nhuận Chi yên lặng nghe xong, tạ ơn tiếp chỉ. Thời điểm đứng dậy lấy cái hà bao cho công công tuyên chỉ, hỏi: "Công công, bệ hạ còn có an bài khác hay không..."
Công công tuyên chỉ ước lượng hà bao, vừa lòng cười cười, biết Thường Nhuận Chi hỏi cái gì, liền đáp rõ ràng: "Bệ hạ chưa nói, bất quá đã hạ thánh chỉ xét nhà, chắc là Hoàng tử phi và tiểu công tử không thể ở chỗ này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]