Chương trước
Chương sau
Editor: Bộ Yến Tử

Thường Nhuận Chi nhìn về phía tiểu Hàn thị.

Tiểu Hàn thị gật đầu.

"Mẫu thân tính sao?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Hôn sự đều đã định ra rồi."

Tiểu Hàn thị gật đầu: "Ta và Đổng cô nương cũng chưa nói được mấy câu, chỉ hy vọng tính tình nàng ta đừng giống như Đổng thái thái là được rồi."

"Mẫu thân cũng nên tin tưởng ánh mắt của Tam đệ mới phải. Người mà Tam đệ tự mình xem trọng, chắc là tốt." Thường Nhuận Chi ôn nhu khuyên nhủ.

"Hi vọng là thế." Tiểu Hàn thị cười nói: "Dù sao sau khi thành thân, sống chung với nhau qua ngày là bọn chúng, ta không nghĩ quan tâm nhiều như vậy."

Tiểu Hàn thị nói đến đó, thì nhìn về phía Tiền thị: "Trong phủ chỉ còn lại mình Tiểu Tứ chưa kết hôn."

Tiền thị che miệng cười: "Thái thái, tuổi của hắn còn nhỏ mà."

"Ta biết, ta chỉ cảm khái một câu vậy thôi." Tiểu Hàn thị than một tiếng, nói: "Chỉ mới chớp mắt, ta cũng là người có tôn tử, thời gian trôi qua thật là nhanh..."

Tiểu Hàn thị khơi chuyện, Nhạc thị và Tiền thị cùng bà ta nhớ tới chuyện khi còn trẻ, thường thường cười thành một đoàn.

Thường Nhuận Chi ở một bên nghe, đương nói đến chuyện lúc ấy sinh Thường Âu, Thường Nhuận Chi nhớ tới, nói: "Tiểu Tứ không phải cũng tới rồi sao? Người đâu?"

"Vừa mới vào phủ hắn nói thấy cái luyện công phu, ba ba đi lên cùng nhân gia."

Tiểu Hàn thị nói chuyện này, vừa bực mình vừa buồn cười: "Da mặt ngày càng dày."

Nhắc tới nhi tử của mình, Tiền thị không khỏi thở dài, tố khổ với Thường Nhuận Chi.

"Tam cô nương không biết, Tứ gia bây giờ càng khó quản giáo." Tiền thị buồn bực nói: "Hắn một lòng muốn luyện võ, nói sau này muốn làm Đại Tướng quân, đi Yến Bắc quan đánh nhau, để người Tiên Ti biết năng lực của Đại Ngụy, không dám khi dễ dân chúng Đại Ngụy."

Thường Nhuận Chi nâng mi: "Hắn thực nói như thế?"

"Đúng vậy." Tiền thị thở dài: "Lúc này hắn cũng học được tinh ngoan, để hắn đi đọc sách, hắn hàng ngày chỉ đọc binh thư, nghiên cứu học vấn viết văn vẻ khác... Hắn hiện tại căn bản không học."

Tiểu Hàn thị cũng nói: "Tiểu tử này, cũng không biết học chỗ nào, tính tình càng du, cả ngày cợt nhả... Muốn ta nói, hắn thực muốn đi quân doanh, vậy xác định vững chắc là binh lính càn quấy, chỗ nào có nửa điểm bộ dạng thiếu gia hầu phủ."

"Nói cũng nói, mắng cũng mắng, hiện tại hắn cũng không phải tiểu hài nhi, cũng không tốt tùy ý đánh chửi... Nhưng hàng ngày hắn nhận chuẩn này nói, lời ta và thái thái nói, lúc hắn nghe chỉ gật đầu đáp ứng, vừa xoay người thì quên sạch..." Tiền thị nhìn Thường Nhuận Chi tố: "Hôm nay dẫn hắn đến, cũng là muốn Tam cô nương khuyên nhủ hắn. Hắn luôn nghe lời Tam cô nương."

Để Thường Nhuận Chi khuyên Thường Âu, chuyện như vậy không phải nàng chưa làm qua.

Nhưng mà Thường Nhuận Chi cũng không biết bây giờ Thường Âu là cố tình gây sự.

Nàng trầm ngâm không lên tiếng, Tiền thị có chút sốt ruột: "Tam cô nương, có gì không ổn sao?"

"Này..." Thường Nhuận Chi chần chờ nói: "Ý của thái thái và Tiền di nương là, nhất định không cho Tiểu Tứ tòng quân sao?"

Tiền thị gật đầu, tiểu Hàn thị lại lắc đầu: "Phụ thân ngươi biết ý tứ của Tiểu Tứ, ngược lại nói hắn có tiền đồ, không ngăn cản. Chính là Tiền di nương ngươi, luôn lo lắng Tiểu Tứ."

Thường Nhuận Chi liền hiểu rõ, kỳ thực vấn đề mấu chốt, vẫn ở trên người Tiền thị.

"Tam cô nương giúp di nương khuyên nhủ Tứ gia đi?" Tiền thị nói.

Thường Nhuận Chi cười cười, nói: "Quả thật mà nói, ta cảm thấy Tiểu Tứ tuy tuổi còn nhỏ nhưng có chí hướng và khát vọng như vậy, đúng là rất tốt. Nếu như Tiền di nương cứ quản thúc hắn, không xem trọng hắn, chỉ sợ đối với Tiểu Tứ mà nói đó chẳng phải chuyện tốt gì. Hắn còn nhỏ, nên hiểu cách đặt tin tưởng cho hắn, hắn mới có tự tin, tài năng nội tâm cường đại."

Tiền thị nghe hiểu rõ ý tứ Thường Nhuận Chi, biết nàng không nghĩ sẽ giúp bà ta khuyên Thường Âu, cảm thấy vô lực.

"Những chuyện như đánh nhau... Rất nguy hiểm." Tiền thị nhịn không được nói: "Tính tình Tứ gia, nếu quả thực để hắn tòng quân, vạn nhất có thế nào, thì..."

Thường Nhuận Chi chẳng phải rất muốn khuyên Tiền thị, từ lúc nàng và Tiền thị lui tới có thể thấy, Tiền thị là mẫu thân thập phần bảo thủ, đối với nhi tử cũng có ham muốn khống chế.

Dù sao đối với bà ta mà nói, tương lai phải dựa vào Thường Âu dưỡng lão. Thường Âu căn bản chính là chỗ dựa vững chắc cho bà ta.

Sao bà ta có thể nguyện ý để Thường Âu đối mặt chút ít phiêu lưu?

Nhưng nam nhi chí tại bốn phương, muốn trói chặt hắn ta, dễ dàng sao?

Sâu trong nội tâm Thường Nhuận Chi cảm thấy Thường Âu muốn đi xông pha, cứ để hắn ta xông pha. Quan niện này, là trực tiếp xung đột với Tiền thị.

Sao nàng có thể dựa theo ý nghĩ của Tiền thị, đi khuyên can Thường Âu?

Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lát, ôn nhu nói: "Tiền di nương đừng nóng vội, Tiểu Tứ không phải còn êm đẹp ở bên người ngài sao? Ta nói thật với ngài, hắn muốn học võ sau này đi đánh giặc, ta cảm thấy không thể lay chuyển được hắn, bây giờ còn phải mời một sư phụ dạy hắn luyện võ cho tốt. Nếu ngày nào đó thực sự cản không được, tốt xấu gì hắn cũng có bản sự bảo hộ chính mình. Còn nếu như hiện tại hắn đối với chuyện rèn luyện thân thể cũng không chịu được, tâm tư muốn tòng quân đánh nhau, chính hắn cũng sẽ buông tha."

Tiền thị nghe vậy nhãn tình sáng lên.

Thường Nhuận Chi nói tiếp: "Nhưng nếu hắn trải qua được, vậy thì Tiền di nương..."

Tiền thị chần chờ nói: "Ta còn có thể ngăn cản hắn sao?"

"Ừ... Chuyện này ta cũng không biết nên nói sao, Tiền di nương cứ viết một phong thư hỏi ý kiến Nhị tỷ tỷ. Nhị tỷ tỷ xuất thân là nữ quan, nói vậy kiến thức bất phàm, cho di nương ngài một đề nghị tất nhiên cũng có đạo lý của nàng." Thường Nhuận Chi cười nói, lại đá quả bóng cao su này sang Thường Thấm Chi.

Bây giờ Thường Thấm Chi đang ở Hàng Châu, mặc dù Thường Nhuận Chi không có gặp qua mặt của nàng ta, nhưng dựa theo ấn tượng trong trí nhớ phỏng đoán, nói vậy Thường Thấm Chi đối với Thường Âu cũng phải duy trì thái độ.

Tiền thị rầu rĩ gật đầu.

Nói hơi nhiều, Thường Nhuận Chi có chút mệt mỏi, nhịn không được ngáp một cái.

Nhạc thị mắt sắc, sau khi nhìn thấy vội vàng thân thiết hỏi: "Mệt sao?"

Tiểu Hàn thị tiếp lời: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Ngọc Kỳ, cho người đi gọi Tứ gia đến đây, cáo từ cùng Tam tỷ tỷ hắn."

Ngọc Kỳ vội vã đáp ứng sau đó đi tìm người, Thường Nhuận Chi có chút không nỡ: "Hiện tại muốn đi sao?"

"Thân thể này của ngươi, vẫn nên chú ý nhiều một chút mới tốt cho mình." Tiểu Hàn thị nói: "Ta rảnh rỗi sẽ cùng di nương ngươi đến thăm ngươi."

Nhạc thị vội gật đầu, cao hứng nói: "Tam cô nương đừng lo hầu phủ, chỉ cần để ý hảo hảo dưỡng thai."

Một thoáng thời gian, Thường Âu tới.

Trán hắn chảy đầy mồ hôi, nhìn thấy Thường Nhuận Chi thì sang sảng cười rộ lên, thanh âm vang dội hô: "Tam tỷ tỷ!"

Thường Nhuận Chi cười cao thấp đánh giá hắn một phen, nhìn hắn vẫy tay, nói: "Ừ, Tiểu Tứ lại cao lên rồi."

Thường Âu cười hắc hắc không ngừng, nói: "Chờ tiểu ngoại sanh xuất thế, khẳng định đệ đã rất cao lớn, đến lúc đó đệ dạy nó đứng tấn luyện võ, khoái ý ân cừu, tiêu sái giang hồ..."

"Tứ gia mau ngậm miệng!" Tiền thị nhanh chóng đưa tay che miệng hắn lại: "Miệng không có chừng mực."

Thường Nhuận Chi cười nói: "Tiểu Tứ muốn làm hiệp sĩ à?"

"Không, đệ muốn làm Tướng quân, Đại —— Tướng quân!"

Thường Âu phá lệ nhấn mạnh từ "Đại".

Thường Nhuận Chi nhìn hắn ta dựng thẳng ngón tay cái: "Tiểu Tứ thực có chí hướng, Tam tỷ tỷ xem trọng đệ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.