"Không phải sao?" Thường Nhuận Chi kinh ngạc hỏi lại.
Đoạn Nhu Nam nói: "Sầm Vương có phải nam phong hay không, nô tì không biết. Nhưng chắc chắn, hắn ta cũng có ham mê như vậy..."
"Vậy mới vừa rồi ngươi muốn nói, Sầm Vương làm sao?" Thường Nhuận Chi hỏi.
Đoạn Nhu Nam hít sâu một hơi, nói: "Sầm Vương có sở thích rình coi, hắn ta rình coi Thái giám cùng... Cùng nữ tử sinh hoạt vợ chồng."
Thường Nhuận Chi mở to mắt.
"Hoạn quan và nữ tử hẹn hò, đều chọn những nơi hẻo lánh hoang vắng như vườn Ngụ Uyển. Sầm Vương rình coi bọn họ, chưa bao giờ cho người ta biết. Hơn nữa nô tì còn phát hiện, Võ công công càng sảng khoái, nàng kia càng hô đau, Sầm Vương liền... Ánh mắt dường như sáng lên."
Đại khái là nghĩ tới cảnh tượng lúc đó Sầm Vương rình coi hoạn quan và nữ tử sinh hoạt vợ chồng, nàng ở một bên rình coi Sầm Vương, Đoạn Nhu Nam vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng, cả người nhịn không được run lên.
Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Rồi sau đó?"
"Rồi sau đó, nô tì sợ bị phát hiện, lặng lẽ bỏ chạy. Sau này lại có vài lần như vậy, nô tì đụng tới Sầm Vương và đám công công mà hắn ta kết giao cùng đi đến, đi phía sau Sầm Vương là hai nữ nhân trang điểm nha hoàn... Nô tì nhịn không được nhẹ chân lặng lẽ theo sau, đều có thể nhìn thấy Sầm Vương tránh ở một bên góc, xem trộm bọn họ..."
Thanh âm Đoạn Nhu Nam ngày càng thấp: "Cuối cùng có một lần, nô tì kém chút bị phát hiện."
Thường Nhuận Chi ngồi dậy: "Bị phát hiện sao?"
"Không có." Đoạn Nhu Nam lắc đầu: "Nô tì tránh ở một bên xem biểu cảm của Sầm Vương, bên tai có thể nghe được thanh âm hưng phấn thay đổi lên xuống của hoạn quan... Rồi sau đó, phía sau nô tì có người lên tiếng hỏi nô tì ở đó làm cái gì..."
Đoạn Nhu Nam cúi đầu: "Nô tì đương nhiên không dám quay đầu, đứng yên không quay lưng ôm mặt bỏ chạy. Bên kia địa phương hẻo lánh, cung nói cũng nhiều, rất nhanh nô tì chạy mất."
"Sau đó thì sao?"
Thường Nhuận Chi nhịn không được hỏi.
Đoạn Nhu Nam xấu hổ cúi đầu: "Nô tì không biết, nhưng nô tì có thể khẳng định, lúc đó người nọ ở phía sau nô tì lên tiếng, thanh âm hắn ta nói chuyện, nhất định Sầm Vương nghe thấy được..."
Đoạn Nhu Nam ô mặt: "Có thể là nô tì đã hại chết một người."
Thường Nhuận Chi không biết nên nói cái gì.
Đoạn Nhu Nam tĩnh tọa hồi lâu, hoãn quá thần lai, tiếp tục nói: "Từ đó về sau, nô tì không dám hỏi thăm tin tức có liên quan tới Sầm Vương nữa. Thời đến vận chuyển, Quý phi nương nương ngẫu nhiên biết được nô tì là tú nữ được tuyển cùng quê với bà ta, liền điểm nô tì hầu hạ bên người. Ngày lành qua không được lâu, Quý phi nương nương bỗng nhiên đưa ra chủ ý, để nô tì đi hầu hạ Thánh thượng."
Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Điểm này ta cũng nghe người ta nói qua, bất quá cuối cùng, ngươi bị Quý phi nương nương đưa cho Cửu điện hạ."
Đoạn Nhu Nam nói: "Đó là bởi vì... Nô tì thấy bên cạnh Thánh thượng có một vị công công, đúng là ngày ấy nô tì kém chút bị phát hiện, Sầm Vương rình coi hoạn quan. Lúc đó nô tì sợ tới mức không nhẹ, tự nhiên lộ ra trước mặt Thánh thượng. Thánh thượng cho rằng nô tì sợ ông ấy, cho nên..."
Thường Nhuận Chi gật đầu: "Tiền căn hậu quả, ta cũng đều hiểu rõ. Có thể, không phải chuyện này dọa ngươi sợ ra thành như vậy?"
Đoạn Nhu Nam lắc đầu, mặt lộ ra sự sợ hãi.
"Tâm nô tì sinh ý sợ hãi là vì... Không qua hai ngày, không thấy vị công công kia nữa, qua vài ngày, mới có người phát hiện một thi thể trầm đáy giếng..."
Sắc mặt Đoạn Nhu Nam tái nhợt: "Nhất định, nhất định là Sầm Vương làm! Nô tì liên tục sợ, sợ hắn ta biết ngày đó phát hiện bí mật của hắn ta, là nô tì, hắn ta sẽ, sẽ giết chết nô tì!"
Thường Nhuận Chi lặng im nửa ngày, đứng lên nói: "Tốt lắm, sự tình ta cũng biết đến. Ngươi không cần lo, từ đây về sau, ngươi chính là Đoạn di nương thị thiếp của cửu Hoàng Tử, mặc dù là Sầm Vương, cũng không thể bắt ngươi."
"Hoàng Tử phi..." Đoạn Nhu Nam hoảng sợ nhìn Thường Nhuận Chi: "Nếu, nếu Sầm Vương thật sự tìm tới nô tì..."
"Không có bằng chứng, hắn ta có thể thế nào?" Thường Nhuận Chi nhìn nàng ta cười trấn an: "Chuyện này, sau này ngươi đừng nói nữa, coi như không biết."
Đoạn Nhu Nam gật đầu.
Thường Nhuận Chi hốt nghĩ đến một chuyện, hỏi Đoạn Nhu Nam: "Vì sao Quý phi nương nương lại đưa ngươi cho Cửu điện hạ? Trong ấn tượng của ta, Quý phi nương nương không phải người như vậy."
Quý phi làm người xử sự đều cực thoả đáng, loại chuyện chọc người tranh luận này, bà ta sẽ không chủ động làm.
Đoạn Nhu Nam xoa xoa khóe mắt tràn lệ, nghe vậy đáp: "Là nô tì nghe nói Hiển tần —— à không, hiện tại là Hiền phi nương nương, nô tì nghe nói Hiền phi nương nương tặng người cho cửu Hoàng Tử, cho nên cầu Quý phi nương nương đưa nô tì đi. Khi đó tuổi của nô tì cũng lớn, Quý phi nương nương nhấc lên chuyện này với Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương cảm thấy vừa vặn thấu một đôi, nên đồng ý."
Thường Nhuận Chi hỏi: "Vì sao lại chọn Cửu điện hạ?"
Đoạn Nhu Nam nói: "Bởi vì bên cạnh Cửu điện hạ, không cần hoạn quan."
Đại khái là giờ ở trong cung, chịu qua hoạn quan lấn nhục, theo lý mà nói bên người Hoàng Tử đều phải có một vị Tổng quản công công đi theo, nhưng Lưu Đồng lại không cần.
Trong phủ cửu Hoàng Tử, không có hoạn quan.
Thường Nhuận Chi nghe vậy cười, nói: "Ta đã biết. Tốt lắm ngươi nghỉ ngơi đi, ta trở về."
Đoạn Nhu Nam tự mình tiễn nàng rời khỏi Nhàn Lạc viện, vừa vui sướng lại vừa không yên ở trong phòng, đi qua đi lại vài lần, vẫn cảm thấy đây là bánh thịt thiên hạ rớt, đến bây giờ nàng ta còn cảm thấy không chân thực.
Thường Nhuận Chi trở về chủ viện, khi đề cập ham mê của Sầm Vương nói: "Kỳ thực theo ý ta, hắn ta có loại ham mê rình coi, ngược lại không tính là gì."
So sánh với những chuyện biến thái mà Thường Nhuận Chi đã nghe nói qua, Sầm Vương như vậy, chỉ có thể xem như là nhi khoa.
Nàng dừng một lúc, nói: "Chân chính để ta để ý là... trong lời mà Đoạn Nhu Nam đề cập, hoạn quan."
Diêu Hoàng chần chờ nói: "Cô nương là chỉ, Sầm Vương và các vị công công trong cung giao tình rất tốt?"
"Đây là thứ nhất." Thường Nhuận Chi nói: "Trên đường trở về ta đột nhiên nhớ tới, lúc đó chẳng phải Tiêu Ngọc Trạch cũng là hoạn quan sao?"
Diêu Hoàng im lặng.
"Nhưng mà nghe lời Đoạn Nhu Nam kể, cũng không có đề cập Tiêu Ngọc Trạch. Huống chi, bản thân Tiêu Ngọc Trạch ở trong cung, cũng không tính là hoạn quan có thế lực. Đoạn Nhu Nam nhắc tới Sầm Vương cùng chi lui tới, hơn phân nửa đều là đại Thái giám có quyền thế."
Thường Nhuận Chi thở dài.
"Đó cũng chỉ là ta tự mình miên man suy nghĩ mà thôi, quên đi, đừng để ý..." Thường Nhuận Chi xoa xoa trán: "Gần đây luôn cảm thấy đầu váng mơ hồ, dường như ngủ không đủ giấc."
Diêu Hoàng tiến lên nói: "Cô nương là xuân mệt nhọc đi, không bằng mời đại phu đến bắt mạch?"
"Không cần lao sư động chúng." Thường Nhuận Chi nói: "Ta đi ngủ một giấc."
Diêu Hoàng liền đỡ Thường Nhuận Chi nằm xuống sạp, buông rèm xuống cho nàng.
Vừa cảm giác, Thường Nhuận Chi ngủ thẳng đến hạ thưởng mới dậy, Lưu Đồng đã trở lại, an vị cách giường nàng không xa, cầm sách xem.
Thấy phía bên kia Thường Nhuận Chi phát ra động tĩnh, Lưu Đồng vội bỏ sách xuống đi đến bên người nàng.
Thường Nhuận Chi nói: "Chàng đã trở lại à? Canh giờ gì rồi?"
"Giờ Thân cuối cùng." Lưu Đồng cười cười, nói: "Diêu Hoàng nói gần đây nàng luôn cảm thấy khó chịu, hay là cho đại phu tới nhìn nàng một cái đi."
"Không cần..."
"Đã mời, lập tức đến." Lưu Đồng nhéo nhéo mũi nàng: "Để cho đại phu bắt mạch, an tâm hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]