Chương trước
Chương sau
Editor: Bộ Yến Tử

Đây cũng chân chính xem như lần đầu tiên Thường Nhuận Chi ôm một hài tử mới sinh ra, dường như mềm yếu không xương cốt, chẳng sợ bọc lấy tã lót cơ bản cũng không nặng bao nhiêu.

Mới đầu tay Thường Nhuận Chi ôm hắn có chút cứng ngắc, dần dần cũng mềm mại xuống, nhẹ nhàng vỗ dỗ tiểu chất nhi đang mở to đôi mắt đen như mực nhìn nàng.

Tiểu Hàn thị ở một bên xem tôn tử của bà ta, lại nhìn Thường Nhuận Chi, hỏi: "Nhuận Chi, có tin tức sao?"

"Hả?" Thường Nhuận Chi đáp trở về, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Hàn thị, trong đầu không thể chuyển kịp theo câu hỏi của bà ta: "Tin tức gì?"

Tiểu Hàn thị dùng cằm điểm điểm bụng của nàng.

Thường Nhuận Chi nhất thời hiểu được, dở khóc dở cười: "Mẫu thân, ta thành thân mới hai tháng mà!"

"Cũng có khả năng đêm đó thành hôn liền hoài thai?" Tiểu Hàn thị đứng đắn nói: "Nguyệt sự hàng tháng của ngươi đến bình thường hả?"

Thường Nhuận Chi chỉ có thể gật đầu nói: "Đĩnh bình thường."

"Lần trước là thời điểm nào xong?" Tiểu Hàn thị tiếp tục hỏi.

Thường Nhuận Chi hơi đỏ mặt, nhìn thoáng qua bà vú cúi đầu đứng bên cạnh, nói: "Mẫu thân, chuyện hài tử, ta có chừng mực."

Thật ra Thường Nhuận Chi cũng liên tục tính thời kỳ rụng trứng của mình.

Bất quá nàng tính thời kỳ rụng trứng là vì tránh mấy ngày này, vì nó dễ dàng thụ thai.

Dù sao thời gian nàng và Lưu Đồng thành thân cũng không dài, chuyện mang thai, có thể hoãn thượng một hai tháng là tốt nhất.

Bất quá cũng phải không được, dù sao thời điểm hai phu hưng trí, ai cũng bất chấp.

Cho nên ý tưởng hiện tại của Thường Nhuận Chi đó là, nếu hoài thai vậy thuận theo tự nhiên đi.

Tiểu Hàn thị thấy nàng không nóng nảy, cũng không tốt nói nhiều làm nàng bị áp lực, nói: "Ngươi được nhàn liền đi lại ôm hắn nhiều một lát."

Đều nói ôm hài tử nhiều dễ dàng mang thai, tiểu Hàn thị cũng là muốn tốt cho nàng.

Thường Nhuận Chi gật đầu cười đáp ứng, qua một lát thấy tiểu chất nhi lại nhắm mắt ngủ, nên dè dặt cẩn trọng trả hài tử lại cho bà vú, nhìn bà vú đặt hắn trong nôi.

Hai người khinh thủ khinh cước rời khỏi mái hiên, Thường Nhuận Chi nói muốn đi thỉnh an lão thái thái, tiểu Hàn thị cười ngăn nàng lại: "Hôm nay lão thái thái liên tục không ngủ an ổn, chờ đại tẩu ngươi sinh hài tử, ta đi báo tin vui cho lão thái thái, lão thái thái mới chịu ngủ yên. Lúc này bà đang ngủ bù, ngươi không cần qua."

Thường Nhuận Chi gật đầu, cười nói: "Lão thái thái tất nhiên thật cao hứng đi?"

"Đúng vậy." Tiểu Hàn thị vuốt cằm, nói: "Tuy rằng trên mặt bà nhìn không ra nhiều cảm xúc lắm, chính là cười cười, nhưng ta biết bà thật cao hứng. Hương khói Thường gia có người thừa kế, nói vậy khối đá to trong lòng lão thái thái cũng được hạ xuống."

Nói xong, tiểu Hàn thị lại nở nụ cười: "Thường gia chúng ta, coi như là tứ thế cùng đường."

Thường Nhuận Chi ở Hầu phủ đợi hơn nửa ngày mới trở lại phủ Hoàng tử, vừa khéo nhận được thư của Lưu Đồng từ Duyện Châu gửi đến.

Từ sau khi Lưu Đồng đi Duyện Châu, mặc dù thư hắn gửi không có gián đoạn, nhưng Thường Nhuận Chi vẫn có thể cảm thụ được biến hóa trong nội dung thư của hắn, ở Duyện Châu hắn làm việc không được thuận lợi.

Lưu Đồng ít đề cập đến chuyện án tử ở tam đại tộc, trên thư cũng chỉ nói một ít việc nhỏ trong sinh hoạt của hắn.

Mới đầu lời lẽ của hắn rất thoải mái, giữa những hàng chữ còn có tư tưởng nhàn tư khản Thường Nhuận Chi, dần dần, lời nói chế nhạo chọc cười người ta liền ít đi, đến bây giờ nhận được thư xem qua, không có một câu nói đùa, độ dài thư cũng ngày càng ít đi.

Lưu Đồng không viết đã xảy ra chuyện gì, cũng không có tố khổ, oán giận, nhưng chính tình huống này mới làm Thường Nhuận Chi lo lắng.

Phong thư lần này, chữ Lưu Đồng viết đều có vẻ viết ngoáy, hiển nhiên thời điểm viết thư nỗi lòng hắn cũng không bình tĩnh. Trong thư hắn có nói, có thể ngày trở về còn phải tối một trận.

Thường Nhuận Chi tinh tế xem xong thư, suy nghĩ một lát vẫn quyết định đi phủ Thụy Vương hỏi Thụy Vương một chút có cái nhìn với chuyện này như thế nào.

Không biết Lưu Đồng ở Duyện Châu có nguy hiểm hay không...

Thường Nhuận Chi nghĩ liền làm, sáng sớm ngày hôm sau đi phủ Thụy Vương.

Không khéo là, Thường Mộc Chi đã trở về Hầu phủ, trong phủ Thụy Vương không có nữ quyến chiêu đãi nàng.

Nha hoàn hồi môn của Thường Mộc Chi, do sinh nữ nhi mà được Thụy Vương đề lên làm thị thiếp, nhận được tin tức vội vàng đến nghênh người, hối lỗi nói: "Cửu Hoàng tử phi tới không khéo, hôm qua Vương phi nhận được tin tức nói phu nhân của đại thiếu gia Hầu phủ sinh con, do có một số việc chậm trễ không về được, sáng sớm hôm đã trở về Hầu phủ."

Thường Nhuận Chi gật đầu, do dự một lát vẫn hỏi: "Vậy Vương gia có ở trong phủ không?"

Hương Cần sửng sốt gật đầu, nói: "Hôm nay không lên hướng, lúc này Vương gia đang ở trong phòng khảo giáo các công tử."

"Vậy ngươi dẫn đường đi, ta tìm Vương gia có chút việc muốn hỏi."

Tự nhiên Hương Cần không ngăn cản, vội để người đi bẩm báo Vương gia, một bên dẫn đường cho Thường Nhuận Chi.

Ba đứa con trai của Thụy Vương đều là đích xuất, trưởng tử thứ tử đã mở mông, lúc này ba đứa con trai nhất tề đứng trước mặt Thụy Vương, thành thành thật thật nghe Thụy Vương nói chuyện.

Đương nhiên, ít nhất Lưu Cảnh Long chính là bồi đứng, đứng còn có chút bất ổn, nghiêng đầu ngốc hồ hồ nghe phụ vương mình nói chuyện.

Thụy Vương biết Thường Nhuận Chi tới tìm hắn có việc, dừng một lúc nói: "Thiên Nhi và Mạch nhi luyện chữ một lát đi, Long Nhi ở một bên đừng quấy rối."

"Dạ, phụ vương."

Thiên Nhi và Mạch Nhi quy củ hành lễ xác nhận, Long Nhi thì chậm nửa nhịp "À" một tiếng.

Thụy Vương đi thiên thính, hạ nhân dâng trà, một lát sau Hương Cần liền dẫn Thường Nhuận Chi đến.

"Gặp qua Thụy Vương." Thường Nhuận Chi cúi đầu phúc thân hành lễ với Thụy Vương.

Theo lý mà nói, Thụy Vương chẳng những là tỷ phu của nàng, còn là huynh trưởng mà trượng phu nàng kính trọng, dù sao thì Thường Nhuận Chi cũng cần phải theo Lưu Đồng gọi hắn một tiếng "Ngũ ca", nhưng khi Thường Nhuận Chi đối mặt với Thụy Vương, luôn không có biện pháp yên tâm, cho dù là ở trước mặt Lưu Đồng và Thường Mộc Chi, cũng rất ít gọi hắn "Ngũ ca" hoặc là "Tỷ phu".

Đó cũng không phải vì Thụy Vương ở trong mắt nàng là người xấu, cần nàng lúc nào cũng đề phòng, tương phản, những năm gần đây Thụy Vương luôn chiếu cố cùng quan ái với Lưu Đồng, nàng từ trong miệng Lưu Đồng biết được. Ít nhất, Thụy Vương đối xử với Lưu Đồng là tuyệt không có ác ý.

Chỉ là Thường Nhuận Chi đối với Thụy Vương luôn ẩn ẩn có chút cảm giác sợ hãi xa cách, không muốn cùng hắn ta giao tiếp nhiều.

Thấy nàng có tiếng cũng có miếng hành lễ, cãi lại xưng "Thụy Vương", trong mắt Thụy Vương tránh qua một tia kinh ngạc, đưa tay hư giúp đỡ một chút, cười nói: "Cửu đệ muội không cần đa lễ, ngồi đi."

Thường Nhuận Chi nghe lời ngồi xuống.

"Nghe nói ngươi tới tìm ta có việc muốn hỏi, không biết là chuyện gì?" Thụy Vương cũng không cùng Thường Nhuận Chi nói chuyện phiếm, trực tiếp hỏi.

Thường Nhuận Chi cảm thấy nên giản lược chút, nên nói ra ý đồ hôm nay đến đây.

"A Đồng cũng đã đi Duyện Châu một lần, tuy rằng thư của chàng cũng chưa từng gián đoạn, mà ta nhìn, công việc ở bên kia của chàng cũng không thông thuận, gần đây thư gửi về càng là chữ ngoáy, có thể nhìn ra được thời điểm chàng viết thư nỗi lòng rất bất bình. Trong thư chàng có viết muốn buổi tối một trận trở về... Không biết chàng ở Duyện châu có phải có nguy hiểm hay không? Nếu Thụy Vương không để ý, có thể hay không cùng ta nói, A Đồng xảy ra chuyện gì?"

Lưu Đồng đã cố định thời gian viết thư gủi cho nàng, nói vậy hắn và Thụy Vương cũng sẽ không thể chặt đứt liên hệ.

Sự tình ở Duyện Châu, có lẽ Lưu Đồng sẽ không nói cho nàng, nhưng đối Thụy Vương, hắn nhất định sẽ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.