Chương trước
Chương sau
“Trẫm liên tục cho rằng, ngươi ở trong đám huynh đệ, tính tình trực tiếp nhất, sẽ không làm động tác nhỏ này. Nhưng mà không nghĩ tới, trẫm nhìn lầm rồi.”

Nguyên Vũ đế từ trên cao nhìn xuống Chúc vương, ánh mắt nặng nề: “Mấy năm nay ngươi thay Lỗ gia làm bao nhiêu chuyện rồi? Đều nhất nhất nói cho rõ ràng. Bằng không, chức Vương gia này của ngươi, đừng nghĩ làm nữa.”

Chúc vương cả người run lên, vội vàng nằm sấp phục trên mặt đất, kêu khóc: “Phụ hoàng, nhi thần nhất thời hồ đồ, phụ hoàng tha thứ cho nhi thần đi! Tha thứ nhi thần đi!”

“Nhất thời hồ đồ?” Nguyên Vũ đế giận dữ phản cười: “Thời gian vài năm, ở trong miệng ngươi bất quá chính là 『 nhất thời 』?”

Chúc vương do chưa bao giờ quỳ quá lâu như vậy, lại không được dùng ngọ thiện, hơn nữa nỗi lòng sợ hãi, tim đập như nổi trống. Đối mặt Nguyên Vũ đế từng bước ép hỏi, Chúc vương không khỏi túa mồ hôi lạnh, nhãn mạo kim tinh, môi run run nửa ngày không nói thêm một câu.

Nguyên Vũ đế cả giận nói: “Trẫm đang hỏi ngươi, nói!”

“Dạ!” Chúc vương giật mình một cái, lại đột nhiên ngã xuống, mặt như giấy vàng cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

Lúc đầu Nguyên Vũ đế còn tưởng rằng hắn ta đang dùng khổ nhục kế, trong lòng giận gấp đôi thậm chí chen chân đá hắn ta hai cái. Thấy Chúc vương quả thực không nửa điểm phản ứng, lại thăm dò thần sắc của hắn ta, nhất thời cũng hoảng, vội mệnh cho Tự Nhân truyền thái y, cũng nâng Chúc vương đi xuống.

Sau khi thái y chẩn trị, nói Chúc vương mạch tượng bất ổn, có tâm tật. Hôm nay đột nhiên té xỉu, một là vì trước nay Chúc vương được nuông chiều từ bé, chưa từng đói bụng qua, mà hôm nay đến giờ cơm vẫn chưa được ăn cho nên đói đến hốt hoảng; thứ hai là vì cảm xúc quá mức kích động khẩn trương sở trí.

“Bệ hạ, xưa nay tính tình Chúc vương gia táo bạo, cứ thế mãi, đối với thân thể của ngài ấy có hại thật lớn. Nếu là Chúc vương gia có thể tu thân dưỡng tính, không tiếp tục tùy ý sinh khí, chắc thân thể sẽ dần dần chuyển tốt.”

Lời thái y nói Nguyên Vũ đế nghe vào trong tai, suy nghĩ một lúc hỏi lại: “Tâm tật này của hắn, có biện pháp trị tận gốc không?”

“Hồi bệ hạ, Chúc vương gia là lần đầu tiên phát hiện chi chứng tâm tật, tình huống đến cùng như thế nào, còn phải tinh tế quan sát mới biết. Vi thần tạm thời vô pháp đáp phúc bệ hạ.”

Thái y khom người đáp, Nguyên Vũ đế vẫy vẫy tay cho ông ta đi xuống.

Cuối cùng, chuyện Chúc vương và Lỗ gia cũng bởi vì đột nhiên Chúc vương phát bệnh mà không giải quyết được gì.

Nguyên Vũ đế sợ lại mắng chửi Chúc vương, sẽ kích thích đến hắn ta, không tiếp tục truy cứu việc này, bất quá Nguyên Vũ đế vẫn trách cứ mẫu phi của Chúc vương một phen, cũng để Quý phi ngừng nửa năm cung phụng trong cung của Tĩnh phi, xem như là biểu cái thái.

Khi Lưu Đồng nhận được tin tức có liên quan đến Chúc vương, mới vừa cùng Tả Kiêu vệ Vệ Trường tán gẫu, tiễn người ra phủ.

Nghe nói Chúc vương có tật, Tĩnh phi bị xích, Lưu Đồng chỉ cười lạnh.

Bữa tối, Lưu Đồng nghe mùi ngon do tự tay Thường Nhuận Chi làm vịt Bát Bảo, chờ ăn no, đặt ngân đũa xuống, Lưu Đồng mới nói chuyện này cùng Thường Nhuận Chi.

“Nàng xem, chuyện này trùng trùng cầm lấy, lại nhẹ nhàng buông xuống.” Khóe miệng Lưu Đồng khẽ nhếch, nói: “Sớm biết rằng là như thế này, phụ hoàng cần gì phải cầm hai tộc Tề - Lỗ nói lúc lâm triều.”

Thường Nhuận Chi múc cho hắn chén canh, nghe vậy nói: “Sự tình chân tướng đã tra ra, đương nhiên phải làm cho ra kết quả. Còn nữa, tâm tật Chúc vương đột phát, đó cũng là chuyện chưa từng đoán trước được.”

“Đó là hắn ta nghĩ ra được phương pháp đào thoát chịu tội.” Lưu Đồng khinh thường, tiếp nhận chén canh uống một hơi cạn sạch.

Thường Nhuận Chi gọi nha hoàn dọn bát đĩa, thượng sấu vu cùng nước ấm, nghe vậy khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Thiếp ngược lại cảm thấy có thể Chúc vương thật là bị dọa ra tâm tật.”

“Hả?” Lưu Đồng có chút ngoài ý muốn, hiếu kỳ nói: “Điều này vì sao mà nói?”

“Thế nhân đều biết Chúc vương tì khí bạo ngược, chàng cũng có đề cập qua với thiếp, nói Chúc vương chủ thẩm án tử, không có không thấy huyết... Loại dễ dàng xúc động này, sinh khí, người cảm xúc kích động phập phồng, dễ dàng nhiễm bệnh và...”

Thường Nhuận Chi dừng một chút, Lưu Đồng truy vấn: “Và cái gì?”

“... Chết bất ngờ.” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng trả lời.

Lưu Đồng nhất thời trợn to mắt: “Nàng theo chỗ nào biết cách nói này?” Lưu Đồng hỏi.

Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lát, cảm thấy việc giải thích bệnh cao huyết áp rất phiền toái, liền nắm bắt theo góc độ của Lưu Đồng mà phân tích: “Khi con người phẫn nộ hoặc là sầu muộn, có thể trí bệnh can trí không khoái, can đảm bất hòa. Người sở dĩ tì khí táo bạo, là vì tính nóng vượng, mà tính nóng vượng càng dễ dàng sinh khí, sinh khí lại làm cho gan bị hao tổn, càng sẽ ảnh hưởng sự khỏe mạnh của gan... Tuần hoàn ác tính như thế, dần dà, chết bất ngờ cũng không phải không có khả năng.”

Thường Nhuận Chi dừng một chút, lại nói: “Thái y nói hắn ta có tâm tật, khả năng đó là hắn ta thương can sở trí.”

Thường Nhuận Chi còn hoài nghi, Chúc vương chỉ sợ có cao huyết áp.

Tuy rằng số lần nàng gặp Chúc vương rất ít, nhưng so với đám người Kỳ vương, tựa hồ sắc mặt Chúc vương quả thực muốn “Hồng nhuận” rất nhiều, nghe nói bởi vì nhà ngoại của Chúc vương là võ tướng thế gia, từ nhỏ đã học cách uống rượu, bây giờ cũng ngày | ngày không ly khai rượu.

Thử nghĩ một chút, thời điểm cảm xúc của Chúc vương kích động phập phồng, tránh không được nhiệt huyết trên đầu...

Thường Nhuận Chi âm thầm lắc đầu, ném ý tưởng này qua một bên.

“Nghe nàng nói vậy, ngược lại quả thực có chút đạo lý.” Lưu Đồng đăm chiêu nói: “Chúc vương lớn giọng, hơi không hài lòng liền chửi ầm lên... Thật là một người dễ dàng tức giận.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: “Cho nên chàng cũng đừng nghĩ hắn ta dựa vào khổ nhục kế giả dạng đáng thương mới tránh thoát một kiếp này. Làm không tốt, một kiếp này của hắn ta qua được lắp ba lắp bắp, càng khó cướp còn tại sau đầu.”

Lưu Đồng cười cười, không khỏi “Di” một tiếng, hỏi Thường Nhuận Chi: “Ta nghe lời này của nàng, làm sao lại cảm thấy có chút không thích hợp nhỉ? Nhuận Chi, nàng vui sướng khi người gặp họa.”

Đây không phải là tính cách của Nhuận Chi nha!

“Ai bảo hắn ta bắt nhốt không cho Kỷ Quang Mạc cáo ngự trạng làm chi?” Ngữ khí Thường Nhuận Chi bình thản: “Nếu hắn ta không giam giữ Kỷ Quang Mạc, chuyện ở Duyện Châu đã sớm rõ ràng trong thiên hạ, cũng không cần Thụy vương phải đi Duyện Châu ám tra, chàng cũng không cần lúc thành thân không đến một tháng liền bỏ lại thiếp một mình rời kinh, mừng năm mới không ở nhà với thiếp.”

Lưu Đồng xấu hổ cười cười, ôm Thường Nhuận Chi nói: “Còn giận hả?”

“Không tức giận.” Thường Nhuận Chi trả lời hắn: “Thiếp luận sự mà thôi.”

Thường Nhuận Chi nghiêng đầu: “Chàng xem, ngày mai chàng lại muốn đi nữa, lại là vì chuyện ở Duyện Châu. Chính là do Chúc vương giam giữ Kỷ Quang Mạc mới có chuyện này, dẫn phát chuyện tình phía sau... Thiếp vui sướng khi người gặp họa thì sao nào? Là do hắn ta hại người, không cho thiếp vui sướng khi người gặp họa sao?”

“Được, được, nàng muốn vui sướng khi người gặp họa thì cứ vui sướng khi người gặp họa đi.” Lưu Đồng vội vàng gật đầu, tuân theo nguyên tắc thà đắc tội tiểu nhân cũng không bao giờ đắc tội với nữ nhân, ra vẻ hung tợn nói: “Thừa dịp này, Chúc vương cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút mới được, tốt nhất nghỉ ngơi mười năm hai mươi năm, về sau lại không dám tùy tiện sinh khí mắng chửi người.”

Thường Nhuận Chi hừ nhẹ, đẩy đẩy đầu Lưu Đồng.

Vừa vặn đám nha hoàn bưng sấu vu và nước súc miệng lên, hai người súc miệng rửa mặt, Thường Nhuận Chi nói: “Chúc vương thế nào, chàng cũng đừng quản. Tả hữu sau này hắn ta cũng vén không nổi sóng gió gì —— thân thể hắn ta bày ở chỗ kia. Quan trọng hơn vẫn là chuyện ngày mai chàng phải đi Duyện Châu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.