Đám tôn tử của Nguyên Vũ đế khi đặt tên, đều thêm một chữ là Cảnh, chữ thứ hai là lấy hình thức khác. Tỷ như ba đứa con trai của Thường Mộc Chi, phân biệt gọi là Lưu Cảnh Thiên, Lưu Cảnh Mạch và Lưu Cảnh Long.
Vài đứa con thứ của Thái tử, cũng đều là đặt tên theo pháp như vậy, cũng không có địa phương gì đặc thù.
Nhưng Thái tử phi sinh đích tử, Nguyên Vũ đế tự mình đặt tên, bỏ đi chữ Cảnh, chỉ lấy tên tự là Tuân.
Ngụ ý trên mặt chữ, tên Lưu Tuân này ngược lại cũng không có chỗ nào đặc thù.
Nhưng chúng Hoàng tử vẫn như cũ ghé mắt nhìn Lưu Tuân.
Đó là bởi vì, chữ Tuân trong Lưu Tuân, đã từng là tên một nước chư hầu mấy trăm ngàn năm trước.
Thời điểm Ngụy cao tổ bình định thiên hạ khai quốc Đại Ngụy, vì nâng lên thân phận của mình, đã tự xưng với người trong thiên hạ rằng ông ta là người đời sau của hoàng thất Tuân quốc. Đến đây biểu hiện mình đăng cơ là hoàng thất chính thống.
Nguyên Vũ đế đặt tên này cho tôn tử, phá lệ có thâm ý.
Thái tử phi sinh đích Hoàng tôn, tự nhiên phủ Thái tử lại náo nhiệt một phen.
Tuy rằng yến tiệc trăm ngày của đích Hoàng tôn vẫn còn sớm, phủ Thái tử lại sớm bắt đầu phát thiệp mời ra ngoài. Tự nhiên phủ Cửu Hoàng tử cũng thu được một phần.
Thường Nhuận Chi đau đầu đè thái dương, nói với Lưu Đồng:
“Đưa lễ vật gì qua đó mới tốt đây?”
Lưu Đồng rũ mắt, thật lâu sau mới nói:
“Tùy tiện đưa chút gì cũng được, phủ Thái tử cũng không hiếm lạ lễ vật phủ chúng ta.”
Thường Nhuận Chi làm bộ như không có nghe được ẩn ý kỳ quái trong lời Lưu Đồng nói, còn tính toán muốn đi khố phòng chọn lễ vật.
Ngày thứ hai Lưu Tuân sinh ra, đó là thời điểm đám triều thần trả phép, mười sáu tháng giêng khai triều.
Ngày thứ nhất vào triều, Nguyên Vũ đế liền đem chân tướng bạo loạn ở Duyện Châu do Thụy vương tìm được công bố, đồng thời lấy ra tội trạng đã được tra rõ ràng trong mấy năm qua của hai nhà Tề - Lỗ.
Tự Nhân tiếp nhận điều trần nhất nhất đọc ra, tiếng nói độc hữu tràn ngập trên đại điện.
Thời gian chừng một nén nhang, Tự Nhân mới im tiếng lui ra.
“Chuyến này Thụy vương đi Duyện châu, thế nhưng tra ra được tình hình thực tế như vậy.”
Nguyên Vũ đế đứng trước đế tòa, ánh mắt lợi hại, nhìn quét phía dưới một vòng, nói:
“Tề gia lừa trên gạt dưới, đi ngược lại, áp trá dân chúng, lược bán bình dân; Lỗ gia thông đồng với nước ngoài, hối lộ Hình bộ chế tạo án oan, cùng Tề gia cấu kết với nhau làm việc xấu. Những năm gần đây, mệnh quan địa phương ở Duyện Châu hào không làm gì, càng ngày càng chịu áp bách cưỡng bức. Các ngươi nói xem, trẫm nên xử trí bọn họ như thế nào?”
Chân Thái tử giật giật, đến cùng cũng không dám bước lên trước.
Chúc vương tính tình gấp, không thể nhịn được lâu như Thái tử, lúc này liền tiến lên nói:
“Phụ hoàng! Chuyện này Ngũ đệ nhưng là điều tra rõ trắng đen chưa? Đừng oan uổng người tốt!”
Nghe nhắc tới mình, Thụy vương chỉ có thể đứng ra nói:
“Chúc vương huynh, việc Duyện Châu bạo loạn xác thực thần đệ đã điều tra rõ ràng, lại có chứng cứ chứng minh thực tế. Còn việc hai nhà Tề, Lỗ là do phụ hoàng phái người ám tra, nghĩ đến nhất định sẽ không oan uổng người tốt.”
Ánh mắt Chúc vương oán hận, nhất thời vô pháp nói tiếp, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại.
Còn lúc Thái tử nghe Thụy vương nói hai nhà Tề, Lỗ do Nguyên Vũ đế phái người điều tra, tâm tư tiến lên nói chuyện càng thêm lắng xuống.
Nguyên Vũ đế híp mắt nhìn thẳng vào Chúc vương, nói:
“Việc của Hình bộ, trẫm còn chưa có tính sổ với ngươi đâu, ngươi còn dám đứng ra thay hai nhà Tề, Lỗ nói chuyện?”
Chúc vương thầm rùng mình, phản xạ không điều kiện vén áo bào quỳ xuống, trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ, lắp bắp nói:
“Nhi thần, nhi thần...”
Nguyên Vũ đế thấy bộ dáng không có tiền đồ của hắn ta, giận đến nỗi không biết phát tác vào đâu, lạnh lùng nói:
“Quỳ một bên đi, trẫm không bảo ngươi nói chuyện, ngươi nên ngậm chặt miệng lại!”
Lưu Đồng cúi đầu đứng đó, nâng mí mắt nhìn Chúc vương, lại thu hồi tầm mắt.
Thái tử không dám hé răng, Chúc vương bị răn dạy cũng không dám hé răng, nhưng người theo phe bọn hắn lại thay bọn hắn nói chuyện.
Một vị triều thần bước ra khỏi hàng nói:
“Bệ hạ, nếu như hai nhà Tề, Lỗ quả thực làm việc này, tự nhiên là nên hỏi tội luận xử. Nhưng đến cùng nơi đây cùng Duyện Châu, trước nay triều đình không quản thúc chu toàn, nếu đột nhiên khởi phát khó, sợ là...”
Lập tức có người tiến lên phụ họa, còn kéo cả Ngụy cao tổ ra nói.
“Khi cao tổ chưa khởi sự, từng nhận được ân huệ giúp đỡ của ba đại tộc Duyện Châu. Sau khi Đại Ngụy kiến hướng, cao tổ cũng ngầm đồng ý tráng đại tam đại gia tộc Tề, Lỗ, Vũ Văn ở Duyện Châu là vì báo ân. Bây giờ người đời sau của hai tộc Tề, Lỗ làm sai, phạt tất nhiên phải làm nhưng thần cho rằng, phải nên dè dặt cẩn thận, tiến hành theo chất lượng cho thỏa đáng, miễn cho chọc gấp, tình thế phát triển không tốt xong việc...”
“Bệ hạ, bên trong đại tộc đều có con sâu làm rầu nồi canh, hạng người ném chuột sợ vỡ đồ. Thần tư cho rằng, hai nhà Tề, Lỗ làm chuyện này nhất định sẽ không phải người toàn tộc. Bắt được người đại nghịch bất đạo này trong tộc, vạn vạn không thể giận chó đánh mèo lên người khác, thương cùng vô tội.”
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Trong lúc nhất thời, người theo phái Thái tử và Chúc vương ào ào nói phụ họa.
Kỳ vương án binh bất động, Lễ vương chỉ cười không nói, Sầm vương thì tựa tiếu phi tiếu, dáng đứng như cũ chẳng quan tâm quá nhiều quy củ.
Có người hi vọng tức sự ninh, tự nhiên cũng có người chủ trương tận diệt tam đại gia tộc Duyện Châu bí mật thống trị.
“Quốc thổ Đại Ngụy ta, lưu độc chiếm thiên hạ, há dung cho bọn người đó tùy ý giày xéo?”
Trong hoàng thất, một vị lão Vương gia nghe được đám triều thần nói muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, nhất thời phẫn nộ đứng ra quát:
“Một đám các ngươi cầm bổng lộc của triều đình, chính là làm chuyện ba phải?!”
Lời này của lão Vương gia đám triều thần cũng không dám nhận, ào ào phát triển tài ăn nói của mình, làm cho lão Vương gia tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.
Nhóm triều thần chính trực lại phụ họa lời nói của lão Vương gia, cùng biện luận với đám người đương triều lúc nãy nói rõ lý lẽ.
Hai phái ngươi tới ta đi, ầm ĩ túi bụi.
Nguyên Vũ đế không có ý tứ ngăn lại, Thụy vương lặng yên lui trở về.
Lưu Đồng tiến lên, ở sau tai Thụy vương nhẹ giọng nói:
“Ngũ ca, sao phụ hoàng chỉ nhấc lên việc hai nhà Tề, Lỗ, lại không chịu nói chuyện người Vũ Văn gia phái người giết huynh vậy? Hôm nay trước đó có phải phụ hoàng phái người nói gì với huynh phải không?”
Mặt mày Thụy vương ngày càng nặng nề, nhỏ giọng nói:
“Không có.”
“Không có à?”
Lưu Đồng nhăn chặt lông mày:
“Vậy...”
“Nếu phụ hoàng chủ động đề, nghe là được; còn nếu phụ hoàng không đề cập tới, đệ cũng đừng lên tiếng.”
Thụy vương dặn dò một câu, lặng im đứng, nghe nhóm triều thần tranh luận.
Lưu Đồng cắn cắn môi dưới, mịt mờ nhìn thoáng qua hướng Nguyên Vũ đế, ngầm có hận ý.
Hắn nhịn nửa ngày, quyền đầu nắm chặt trong tay, cơ hồ làm ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng hắn vẫn không nhịn xuống được.
Nếu có vạn nhất, lúc này Ngũ ca của hắn đã có thể chết ở Duyện Châu rồi! Chẳng sợ cuối cùng hữu kinh vô hiểm, phụ hoàng lại còn có thể một bộ điềm nhiên như không có việc gì!
Trong lòng Lưu Đồng tức giận nhắm thẳng thượng hướng, âm thanh biện luận cao thấp nối tiếp của đám triều thần trên đại điện càng làm cho cảm xúc của hắn thêm táo bạo.
“Phụ hoàng!”
Bỗng nhiên Lưu Đồng bước ra khỏi hàng, sải bước tiến lên phía trước hai bước, tơ máu trong mắt như muốn nứt ra, biểu cảm cả người có chút đáng sợ.
Một tiếng gọi này của hắn thình lình xảy ra, Thụy vương cũng không có đoán trước được, những người trên đại điện cũng đều phát hoảng. Trong lúc nhất thời, đại điện lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Lưu Đồng đang muốn nhấc lên khẩu khí mở miệng, thân thể thình lình chấn động.
Thụy vương đưa tay bắt lấy cổ tay hắn lôi trở về, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, trong mắt còn hàm chứa kinh ngạc và lo âu chợt lóe mà qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]