Xuân phong vẫn lạnh, nữ tử trước mặt hắn tóc đen khẽ tung bay, sắc mặt tái nhợt đến không bình thường, được một cung nga đỡ, nhìn qua hết sức mảnh mai.
Nàng lớn lên cũng không xinh đẹp, tướng mạo chỉ tính trung bình, nhưng mà ánh mắt nàng lại rất ôn hòa, bên trong có chút toái quang.
Lưu Đồng đánh giá xem xét kỹ, dừng lại bước chân vốn đã bước đi.
Giống như... đã gặp qua ở đâu.
Kỳ thực, Thường Nhuận Chi không biết nàng đã từng gặp mặt Lưu Đồng một lần, thoải mái hành lễ với Lưu Đồng, nói câu quấy rầy.
Lưu Đồng lập tức đáp lễ, nghi hoặc nhìn lão cung nhân nói chuyện với hắn lúc nãy.
“Hồi Cửu hoàng tử, vị này là tam cô nương phủ An Viễn hầu. Hôm nay, nàng theo An Viễn hầu phu nhân tham gia cung yến, lúc đi dạo trong vườn thân thể có chút không khoẻ, mới vừa rồi tới chỗ này nghỉ tạm.”
Lưu Đồng nghe thấy là tam cô nương phủ An Viễn hầu, nhịn không được cẩn thận đánh giá nàng.
Thường Nhuận Chi cũng không biết Lưu Đồng đã hiểu thấu tính toán phối đôi họ với nhau của lão thái thái, chỉ cho rằng Lưu Đồng tò mò với nàng, chỉ cười cười, nói: “Thần nữ là tam muội nhà mẹ đẻ Thụy vương phi, va chạm Cửu hoàng tử, mong rằng Cửu hoàng tử thứ tội.”
Lưu Đồng nghe nàng nói, lại nghiêm cẩn nhìn mặt nàng, trên mặt bỗng nhiên lộ ra thần sắc giật mình, có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc, lại có chút vui sướng không rõ đột nhiên hiện ra.
Đây là muội muội của ngũ tẩu hắn, một cô nương đã ly hôn, là đối tượng ngũ tẩu hắn muốn tác hợp cho hắn.
Lúc trước không thấy qua nàng, Lưu Đồng đối với nữ tử như thế cũng không có tưởng tượng gì, thấy ngũ tẩu ngầm đánh tiếng hợp tác cũng không để ở trong lòng.
Mà khi gặp nữ tử này, hắn nhớ lại hắn đã từng gặp qua nàng ở Túy Tiên lâu...
Bỗng nhiên, Lưu Đồng cảm giác trong lòng có một tia rung động rất nhỏ.
Rồi sau đó, hắn không tự chủ được mở miệng nói: “Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, thân thể không khỏe sao?”
(BYT: đoạn này mới quen nên ta để xưng hô là Ta - Ngươi, đợi khi nào thời cơ chín muồi ta mới đổi nha. Hắc hắc)
Thường Nhuận Chi sửng sốt, nhìn về phía Lưu Đồng, đã thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hiển nhiên chẳng phải nói “Đùa“.
Nàng suy nghĩ một chút, còn chưa mở miệng trả lời, Lưu Đồng đã mở miệng, nói: “Ngồi xuống, ta giúp ngươi chẩn mạch.”
Ánh mắt Thường Nhuận Chi nhất thời trừng lớn.
Lưu Đồng cười nói: “Bệnh lâu ngày thành lương y, giống như mạch tượng ta còn có thể chẩn được.”
Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu.
“Không cần phiền Cửu Hoàng Tử... Ta không sao.”
Giọng nói Thường Nhuận Chi bình bình, nhưng nghe ở trong tai Lưu Đồng, còn có chút xa cách, trong lòng Lưu Đồng không lý do cảm thấy mất mát.
Nàng cự tuyệt hắn.
Là vì sao?
Nàng có biết đại tỷ của nàng, ngũ tẩu của hắn muốn tác hợp bọn họ hay không?
Nếu là biết,vậy ý tứ kia nàng hiểu rõ.
Nếu là không biết...
Tâm tình Lưu Đồng trì hoãn lại, tự mình tìm bậc thang cho mình: “Chắc là tam cô nương không tin ta, cũng phải, vậy ta để người đi mời thái y đến chẩn mạch cho tam cô nương cũng tốt.”
Nói xong, Lưu Đồng muốn phân phó người đi mời thái y, đầu Thường Nhuận Chi nhất thời đổ mồ hôi lạnh, giọng nói hơi lớn: “Không thể!”
Động tác Lưu Đồng muốn gọi người nhất thời cứng đờ.
Thường Nhuận Chi gian nan ngạnh hạ hầu, cũng chú ý không nên dè dặt, chỉ hy vọng Lưu Đồng không cần vì nàng đi mời thái y, liền ngạnh cổ nói với Lưu Đồng: “Thần nữ bất quá là đến tháng, không cần mời thái y!”
Lưu Đồng sửng sốt, sau đó hiểu được trên mặt nhất thời đỏ ửng.
Hắn nói quanh co hai tiếng, Thường Nhuận Chi đã đến trước mặt hắn phúc lễ, thỉnh cầu cáo lui.
Cái khó ló cái khôn, Lưu Đồng vội vàng hỏi: “Nhìn thần sắc tam cô nương thật sự không tốt, mặc dù là, mặc dù là đến tháng, nhưng mà cũng không phải bộ dạng như vậy a... Vẫn là nên mời thái y đến xem mới tốt, có thể đừng chậm trễ thân thể...”
Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy đau đầu.
Lão thái thái không có nói với nàng, Cửu Hoàng Tử này là người nhiệt tình như vậy nha!
Thường Nhuận Chi đứng không nhúc nhích, lấy trầm mặc đến đối kháng “Hảo tâm” của Lưu Đồng.
Lưu Đồng không thấy Thường Nhuận Chi chấp thuận, trong lúc nhất thời cũng không tốt hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay lúc hai người giằng co, ngoài trung đình có người cất bước tiến vào, nhìn thấy Lưu Đồng nhất thời sửng sốt, vội vã hành lễ, lại nói với Thường Nhuận Chi: “Tam cô nương, Thái Tử phi cho mời.”
Thường Nhuận Chi ngước mặt lên, nhìn tiểu hoàng môn trước mặt, trấn định hỏi: “Hửm? Không biết Thái Tử phi nương nương có chuyện gì?”
“Tiểu nhân không biết, cô nương tùy thời cùng tiểu nhân đi gặp Thái Tử phi thì sẽ biết. Mời.”
Thường Nhuận Chi hơi hơi mím môi, lặng lẽ cho Uyển Bạch một ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói với nàng “Đừng nói“.
Chặn Uyển Bạch, Thường Nhuận Chi nhìn tiểu hoàng môn: “Nếu như thế, mời công công dẫn đường.”
Lập tức phúc lễ với Cửu Hoàng Tử: “Thần nữ cáo lui.”
Lưu Đồng “Ai” một tiếng, muốn hỏi vì sao Thái Tử phi muốn gặp nàng, lời ra đến miệng lại không thể nói, cảnh cáo chính mình không nên hỏi như vậy á, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của nàng càng lúc càng xa.
Chờ nàng đi xa, Uyển Bạch từ trong tư thái cứng ngắc tỉnh lại, vô cùng lo lắng đi vòng vo mấy vòng tại chỗ, rồi giống như định ra chủ ý gì, nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Lưu Đồng bước tới một bước ngăn nàng lại, nhíu mày hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Mới vừa rồi một loạt động tác của Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng đều xem trong mắt, tự nhiên là nghi hoặc.
Mới đầu, Uyển Bạch kiêng kị không nói, nhưng đến cùng tuổi còn nhỏ, bất quá Lưu Đồng hỏi, cuối cùng vẫn nói cho Lưu Đồng chuyện xảy ra lúc trước.
“Không biết chỗ Thái tử phi nương nương xảy ra chuyện gì, cô nương một chữ đều không nói, để nô tỳ nói với mọi người là nàng tới tháng... Mà lúc này, không đợi được An Viễn hầu phu nhân đến, Thái Tử phi đã cho người tới trước tìm cô nương đi, cũng không biết...”
Uyển Bạch gấp đến độ đỏ mặt: “Việc cấp bách, trước là muốn bẩm báo với An Viễn hầu phu nhân!”
Sắc mặt Lưu Đồng trở nên nghiêm túc.
Lúc này hắn hiểu được, vì cái gì hắn bắt mạch cho nàng, vì nàng mời thái y, nàng đều quyết đoán cự tuyệt.
Nếu bắt mạch, nàng ăn đồ vật gì, liền nhất thanh nhị sở. Tìm hiểu nguồn gốc, chuyện Thái Tử phi bị mưu hại như vậy, liền giấu giếm không được.
Nếu không có lời nói liêu sai, mỗi người trong phủ Thái tử đều biết chuyện Thái Tử phi có thai, muốn động thủ với Thái Tử phi.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, giữa chừng lại bị sự xuất hiện của Thường Nhuận Chi làm rối.
Thường Nhuận Chi dối gạt không nói, mặc kệ là xuất phát từ thể diện hoàng gia, hay là đức hạnh bản thân Thái tử, đều không thể xuất hiện chuyện như vậy.
Nếu là Thái Tử phi đến mời Thường Nhuận Chi... Vậy chắc là không có gì trở ngại, dù sao Thái Tử phi cùng nàng không có xung đột, huống chi nàng còn âm kém dương sai thay Thái Tử phi cản ám toán như vậy, lại nói tiếp coi như là ân nhân của Thái Tử phi.
Nói vậy Thái Tử phi mời nàng, là muốn cam đoan chuyện này không truyền ra ngoài.
Nhưng thân thể Thường Nhuận Chi...
Lưu Đồng cau mày, quyết định thật nhanh nói với Uyển Bạch: “Ngươi đi tìm Hầu phu nhân, đừng nói chuyện xảy ra trên đình hóng mát, vẫn nên dựa theo dặn dò của tam cô nương, nói nàng đột nhiên tới tháng. Đã biết chưa? Nhớ kỹ, đối với bất luận kẻ nào, đều nói như vậy.”
Uyển Bạch liên tục gật đầu, vì mạng nhỏ của mình, nàng cũng không dám nói chuyện như vậy ra ngoài đâu!
Cũng may nàng cùng Xích Thược đều còn nhỏ tuổi, nói các nàng không hiểu chuyện như vậy, cũng có thể bị tin tưởng.
Suy nghĩ một chút, Uyển Bạch lại khẩn trương nói với Cửu Hoàng Tử: “Cửu hoàng tử, người, người cũng đừng nói với người khác nha!”
“Yên tâm, ta sẽ không hại tam cô nương.” Cửu hoàng tử nói.
Uyển Bạch nghe được lời hứa của Cửu Hoàng Tử, trong lòng cũng thấy yên tâm chút, vội vàng đi tìm Hầu phu nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]