Chương trước
Chương sau
10.

Trước cửa nhà chúng tôi có một trường đại học. Có lúc, tôi sẽ dùng xe đạp công cộng, sang thư viện bên đó giúp Giang Minh mượn một vài quyển sách. Thời kỳ dịch bệnh, trường học đóng cửa, tôi đành ngồi dưới gốc liễu trước cổng, nhìn dòng người qua lại, nhìn những thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, nhìn những đàn chim bay về hướng hoàng hôn, nhìn cả những ngọn đèn đang dần sáng. Dường như, tôi còn nghe thấy tiếng của một cô gái, nói muốn đi Mỹ du học, muốn đến Stanford, muốn đến Harvard. Cô ấy còn nói, thế giới rộng lớn thế, cô ấy còn chưa nhìn thấy biển Aegean, chưa nhìn thấy tháp Eiffel, chưa chiêm ngưỡng Tokyo và Paris, những thứ cô ấy chưa chứng kiến còn quá nhiều.

Tuổi trẻ thật tốt. Có nhiều mơ ước như vậy, mơ ước tới nước Mỹ, mơ ước được yêu, mơ ước về tương lai.

Một mình tôi nhăn mặt trở về nhà.

Về nhà đẩy cửa ra, Giang Minh đang chơi game, chỉ rảnh một tay, gọi tôi lấy bánh ú mới làm sáng nay, tôi liền đi lấy. Anh ta nhìn tay tôi, cắn một miếng bánh, bị lạnh một chút, bèn quay lại chất vấn tôi tại sao lại đi lâu như vậy, tại sao không đem bánh ú hâm nóng. Tôi nói tôi phát ngốc ở ngoài một chút. Anh ta tức giận vứt chiếc bánh ú xuống đất.

Tôi cúi thấp đầu, nước mắt không ngừng rơi.

Giang Minh cáu kỉnh,mở miệng nói ở được với nhau thì ở, không muốn thì quên đi, cút về nhà quê của cô đi, đừng ở đây khóc khóc nháo nháo, thật đen đủi, nhìn mà khiến người khác ghê tởm.

Tôi cứ thế đi ra ngoài khóc.



Lại một đêm nữa, từ khi trời tối đến lúc mặt trời lại lên, tôi đã quen rồi.

Về nhà ấy à?

Nhà của tôi, ở đâu cơ?

Ngàn dặm xa xôi.

Một ngày nào đó, liệu tôi có thể kéo vali về nhà, cúi đầu đối diện với bố mẹ đã già của tôi mà nói bố mẹ, con gái về rồi, con ở bên ngoài sống không tốt không? Tôi không thể.

Tôi là người con gái từ trong trấn nhỏ thôn quê đi ra, là niềm tự hào của bọn họ. Trong vòng bạn bè, tôi toàn viết các kiểu trạng thái năm tháng tĩnh lặng, tôi rất hạnh phúc, đừng lo lắng bố mẹ và bạn bè thân yêu, tôi sống rất tốt đừng lo lắng. Tôi đột nhiên nhớ lại năm đó, khi tôi đỗ nghiên cứu sinh, Giang Minh không đỗ nên quyết định về tỉnh thành nhà anh ta tìm công việc. Quê nhà của chúng tôi cách nhau rất xa, khi ấy, tôi có một linh cảm rằng nếu lần này chúng tôi ở hai nơi khác nhau, vậy câu chuyện của chúng tôi chắc chắn sẽ kết thúc. Tôi không muốn như vậy, tôi muốn đoạn tình cảm của chúng tôi tốt tốt đẹp đẹp.

Thế là, tôi từ bỏ tư cách nghiên cứu sinh, không ngại xa xôi tới thành phố của anh ta làm việc, cho tới tận bây giờ. Nực cười là, tôi chưa bao giờ nghĩ đến câu chuyện tôi cố gắng viết nên lại đi đến bước đường ngày hôm nay. Nếu cho tôi cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ không cậy trẻ mà điên cuồng. Nhưng tôi không còn là cô gái hai mươi mốt tuổi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.