12
Chu Dục Trạch không hề kể cho tôi nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa cậu ấy và Cố Đình Chiêu mà chỉ bảo rằng tôi không cần lo lắng đâu.
Vài ngày sau, cậu ấy vẫn đến làm việc như bình thường.
Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã qua đi thì đột nhiên, tôi nhận được tin nhắn của Chu Dục Trạch: "Chị ơi, em nhập viện rồi, đau quá à."
Trong ảnh, cánh tay trái của Chu Dục Trạch bị bó thạch cao.
Tôi sợ hết hồn, vội hỏi địa chỉ và số phòng rồi lập tức hối hả chạy đi.
Chu Dục Trạch cúi đầu, dựa nửa người trên giường bệnh. Quần áo cậu ấy vương đầy bụi, trông rõ là nhếch nhác.
“Sao lại bị thương nặng thế này?”
Nhìn thấy tôi, đôi mắt Chu Dục Trạch như lập tức phát sáng. Cậu bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương với tôi: "Chị ơi, anh phế liệu tìm em đua xe. Em thắng rồi, nhưng anh ấy tức quá nên đã đánh em một trận."
Nhìn thấy lớp thạch cao dày, tôi không khỏi thở dài, rồi lấy một túi khăn giấy ướt ra lau sạch bụi trên mặt của Chu Dục Trạch.
“Cố Đình Chiêu là thằng điên, nhưng hắn không cần mạng, cậu cũng không cần à?”
“Anh ta thấy chị đối xử tốt với em nên nổi cơn ghen, muốn thách đấu với em.” Chu Dục Trạch lắc nhẹ nắm đấm: "Nhưng vẫn may là em đánh thắng anh ta rồi!"
"Thằng trà xanh chết giẫm, mày vẫn còn sức khua môi múa mép nhỉ." Ngoài cửa truyền đến giọng Cố Đình Chiêu.
Trông hắn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thay-the-toi-te/2881600/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.