Du Dã đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, mồ hôi nhễ nhại khắp người. Cậu liếc nhìn thời gian, cách thời gian cậu nằm xuống cũng chỉ mới sáu tiếng đồng hồ. Ngày hôm qua sau khi tiễn Quý Khâm Sinh đi, gần như là thức xuyên đêm để viết bản thảo, rồi mới đi ngủ, ai ngờ cậu lại một lần nữa mơ thấy cơn ác mộng ấy. 
Cảm giác sợ hãi và không có cách nào chạy thoát kia chân thật đến như vậy, cậu há to miệng thở hổn hển, liếc nhìn bàn tay phải của mình, lòng bàn tay của cậu có một vết lõm nho nhỏ, là do vụ tai nạn giao thông kia để lại, móng tay của cậu vẹn nguyên không có tổn hại, chỉ là bề mặt móng tay hơi sần sùi, tuyệt nhiên không giống với hình dạng trông thấy mà khiếp ở trong mơ.  
Cậu thoáng gượng cười, có lẽ là do gần đây cậu viết văn, vừa đúng lúc viết đến thể loại này, xem tài liệu và hồ sơ vụ án quá nhiều, ngày ôm suy nghĩ đêm nằm mộng mị thế thôi. 
Cậu lấy điện thoại di động ra, định một lát nữa gọi điện cho Quý Khâm Sinh. Thời gian bây giờ đang là giữa trưa, cũng không biết người đàn ông này đã ăn gì chưa nhỉ, buổi tối có thể ra ngoài cùng nhau chứ? 
Quý Khâm Sinh và cậu, hình như vẫn chưa ai nói đến chuyện có muốn ở bên nhau hay không, mà hiện tại mối quan hệ của bọn họ có thể được gọi là gì? Nhưng tất cả mọi thứ đều tự nhiên đến như thế, lại đột nhiên đến như vậy. Giống hệt như sự xuất hiện của Quý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thang-cuoc/1812577/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.