Kiểu dáng của chiếc nhẫn là loại đơn giản nhất, thoạt nhìn giá cả không cao, kích cỡ không thể phân biệt được là của nam hay của nữ, mà một chiếc nhẫn đơn giản rẻ tiền như vậy, có thể được đeo ở trên cổ của Quý Khâm Sinh một cách trịnh trọng lạ thường, đủ cho thấy được tầm quan trọng.
Quý Khâm Sinh đỡ đứa bé đứng vững, dịu dàng hỏi đối phương vài câu, lại thấy mẹ của đứa bé chạy tới, luôn miệng xin lỗi hắn. Quý Khâm Sinh lắc đầu, người mẹ đưa đứa bé đi, Quý Khâm Sinh nhét lại sợi dây chuyền vừa mới rơi ra vào trong cổ áo một cách tự nhiên, đi vào lấy báo cáo của Du Dã.
Du Dã ở đằng sau hắn ngồi trên ghế, đầu dựa vào tường, nhưng tâm tư lại chìm sâu vào trong ký ức, đang tìm kiếm. Cậu đang tìm chiếc nhẫn này, Quý Khâm Sinh chỉ mới đeo nó hôm nay, hay là vẫn luôn đeo. Chỉ đeo ngày hôm nay, chứng tỏ chỉ là trang sức. Đeo mỗi ngày, chứng tỏ trong lòng có người.
Còn chưa kịp nghĩ xong, Quý Khâm Sinh đã cầm tờ báo cáo xoay người trở lại, kéo cậu một lần nữa quay về phòng khám vừa mới đi ra khỏi lúc nãy. Bác sĩ liếc nhìn tờ báo cáo, đưa ra chẩn đoán. Cảm lạnh siêu vi, kèm theo sốt nhẹ, trước tiên tiêm một mũi hạ sốt, sau đó uống thuốc.
Du Dã đã trăm ngàn năm rồi chưa bị tiêm mông lần nào, sống chết không muốn, cậu chỉ thiếu điều chưa dùng toàn thân tâm để chống cự, mặc cho Quý Khâm Sinh không nhịn được cười nhìn cậu, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thang-cuoc/1812535/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.